Chương : Muốn ly hôn? Tôi thành toàn cho em!
Sắc mặt Lệ Hữu Tuấn tái nhợt, cả người lộ ra vẻ thờ ơ và xa cách.
Hai người Tô Mỹ Chí và Tô Duy Hưng cũng bị sự lạnh lùng của anh dọa cho sợ, đứng trước cửa không dám đi vào.
Lục Anh Khoan vội đứng dậy: “Cô chủ nhỏ, cậu chủ nhỏ, để cha và mẹ của hai người trò chuyện đi, lát nữa chúng ta vào được không nào?”
“Nhưng mà Mỹ Chỉ muốn cha..” Tô Mỹ Chỉ ngậm miệng lại, còn định giãy dụa phản kháng lại.
Nhưng Tô Duy Hưng lại nắm lấy khuôn mặt của cô em gái: “Tô Mỹ Chỉ đừng có làm loạn nữa.”
Nói xong, cậu bé ngẩng đầu lên nhìn Lục Anh Khoa: “Chú Khoa, bệnh viện có máy tính để bọn cháu chơi một chút không?”
“Đương nhiên là có, ngay phòng nghỉ bên cạnh, chú đưa hai đứa qua đó.”
Sau khi Lục Anh Khoa đưa hai đứa trẻ để phòng nghỉ bên cạnh, liền đóng cửa rời đi.
“Anh à, em muốn chơi với cha cơ” Hốc mắt Tô Mỹ Chỉ đỏ ửng, tủi thân mà đứng bên cạnh anh trai.
“Thực sự là một đứa ngốc, chẳng lẽ em không thấy cha và mẹ đang cãi nhau sao?”
“Cãi nhau? Mỹ Chi không muốn cha cãi nhau với mẹ, hu hu…Anh à, tại sao cha và mẹ lại cãi nhau? Có phải sau khi bọn họ cãi nhau sẽ không cần chúng ta nữa không?”
“Muốn biết tại sao cha và mẹ cãi nhau, vậy thì em ngậm miệng lại cho anh” Tô Duy Hưng ngậm que kẹo trong miệng, ngồi xếp bằng trước máy tính, ngón tay bay lượn.
Lần lượt từng trang web bị cậu bé phá tan, mười phút sau cậu bé xâm nhập được vào camera theo dõi của ngôi nhà tình yêu.
Rất nhanh liền phát hiện được vài ngày trước, có bóng hình của đoàn người Tô Kim Thư.
Trong phòng bệnh VI, Tô Kim Thư nhìn thấy đùi Lệ Hữu Tuấn đang được băng bó Tràn đầy đề phòng và tức giận, sau khi đã bớt tức giận đi một ít, cô có chút do dự mà bước đến bên giường: “ Vết thương của anh… AI”
Cô còn chưa nói xong, liền cảm thấy tay bị siết chặt, giây tiếp theo cả người liền bị túm rơi vào trong lòng anh Hai người đều ngã lên trên giường bệnh “Lệ.”
Tô Kim Thư quay đầu lại, vừa mới định gọi tên của anh, môi đã bị chặn lại Nụ hôn này vô cùng nóng bỏng.
Mãi đến khi bị anh căn lỗ tai, cảm thấy ngón tay lạnh lẽo đang chậm rãi tiến vào trong vạt áo.
Đêm đố, anh giống như là dã thú vậy, trong nháy mắt lại hiện lên trong đầu.
Cô căn bản không thể đối phó lại với anh!
Nghĩ đến sự thê thảm sau khi mình bị anh bắt nạt, cả người Tô Kim Thư liền run lên.
“Đừng mài”
Cô vô thức mà hét lên một tiếng, xoay tay mà đẩy anh ra Mà vừa chạm phải đùi của Lệ Hữu Tuấn, anh kêu lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú trở nên nhợt nhạt, trong nháy mắt, mồ hôi lạnh đã chảy ra.
Tô Kim Thư hoảng sợ mà lui đến đầu giường, đề phòng mà nhìn Lệ Hữu Tuấn, nước mắt đầy ắp trong hốc mắt.
Dáng vẻ đáng thương kia, cứ giống như là gặp con thú dữ tợn vậy.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, cười lạnh: “Sao nào? Bác sĩ Tô em đừng quên, chúng ta đã ký giấy kết hôn rồi, đây là nghĩa vụ em phải làm. Hay là nói… em đang giữ thân vì đàn anh kia của em?”
Anh không hề quên ngày hôm đó lúc anh và Tô Bích Xuân đi đến khoa nam, đã thấy được một màn đó.
Vừa nghĩ đến Nhan Thế Khải muốn hôn cô, cô lại không hề có ý muốn tránh đi, Lệ Hữu Tuấn liền tức đến muốn giết người.
“Không liên quan đến đàn anh của tôi!
Giấy kết hôn của hai chúng ta, đều là tình thế bắt buộc, sớm muộn gì cũng phải ly..”
Hai chữ “ly hôn” còn chưa ra khỏi miệng, Lệ Hữu Tuấn liền nằm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô đến trước mặt mình.
Quần áo vốn đã rời rạc giờ lại vì động tác này mà lật lên, lộ ra làn da lưng trằng nõn.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, bổ nhào quat Anh quá ngu ngốc rồi!
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, không biết vì sao anh lại bị thu hút.
Muốn dùng toàn bộ thủ đoạn để có được cô.
Nhưng sau này, anh lại dần dần phát hiện.
Thứ anh muốn không phải là cơ thể của cô, mà là muốn nhìn thấy cô nở nụ cười từ tận đáy lòng với mình…
Anh đã quá chịu đựng rồi, quá kiềm chế, cho nên mới làm cho cô dám có suy nghĩ ly hôn!
Người đối diện xông đến mà hôn cuồng nhiệt, Tô Kim Thư bị dọa sợ.
“Tên khốn, buông ra..”
Tay chân cô khua loạn xạ lên, vừa đánh vừa đá lần bị đùi Lệ Hữu Tuấn ép xuống không thể cử động được nữa.
Hữu Tuấn bắt đầu cởi quần áo của cô, Tô Kim Thư sợ đến mức hồn bay phách tán.
Mấy đứa trẻ đang ở ngay bên cạnh, lỡ như bọn chúng đột nhiên đi vào…
Còn có.
Những dấu vết trên người mình bị anh để lại từ ngày hôm đấy, nếu như bị anh thấy được…
Không thể!
Tô Kim Thư tức giận đến cả người phát run, nhưng mà sức lực lại không phải là đối thủ với Lệ Hữu Tuấn.
“Hu hu hu… Lệ Hữu Tuấn, xin anh đấy, đừng mà…xin anh đấy—”
Vừa mới buông cô ra, Tô Mả Mạt liền ôm mặt khóc rống lên.
Lệ Hữu Tuấn hô hấp nặng nề, sắc mặt càng trở nên khó coi.
Vừa nấy vết thương đã bị chạm đến rồi, sắc mặt tái nhợt giống như giấy.
“Đừng mà!”
Tô Kim Thư vẫn đang khóc, từng giọt nước mắt to như hạt đậu mà rơi xuống.
Cô hận tên khốn trước mặt này muốn chết.
Ngày đó anh không hề thương hại cô một chút nào, cô cảm thấy mình đã mất đi nửa cái mạng rồi.
Nhưng bây giờ, sau khi anh tỉnh táo lại, cái gì cũng không nhớ, lại muốn bắt nạt cô.
Sao cô lại đáng thương đến vậy cơ chứ, tủi thân đến vậy cơ chứ?
Nhìn thấy nước mắt của cô, ánh mắt Lệ Hữu Tuấn ngập tràn sự giận dữ, dần dần trở nên lạnh lẽo. Cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Không biết là tại sao, bị anh nhìn như v: trái tim Tô Kim Thư cứ run rẩy.
Cô có chút sợ hãi, khó khăn mà lui về phía sau một chút Lệ Hữu Tuấn chậm rãi ngoảnh mặt đi: “Đi ra.
“Hả?” Tô Kim Thư chưa hoàn hồn lại.
Lệ Hữu Tuấn nhíu chặt mày: “Cút ra!”
Tô Kim Thư liền trợn tròn mắt.
Đây là lần đầu tiên Lệ Hữu Tuấn quát cô.
Sự tủi thân làm cho nước mắt cô cứ chảy dài.
“Em muốn ly hôn đúng không? Tôi thành toàn cho em!” Lúc Tô Kim Thư đi đến của, đột nhiên Lệ Hữu Tuấn nói.
Tô Kim Thư nằm chặt bàn tay, bước đi ra ngoài Rõ ràng, đây chính là kết cục mà cô muốn.
Tại sao lại đau buồn như thế này?
“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Vừa đúng lúc Tân Tấn Tài đi ngang qua, thấy Tô Kim Thư đang đi đến, vội ân cần mà hỏi thăm Bộ dạng thê thảm của Tô Kim Thư vào.
ngày hôm đó, anh ta đã nhìn thấy rất rõ.
Tô Kim Thư vội cúi đầu, không muốn bị người khác nhìn thấy cô đã khóc: “Tôi, tôi không sao, tôi đi vào nhà vệ sinh một lát.”
Tân Tấn Tài ngây ngẩn cả người.
‘Vừa nấy, rõ ràng anh ta nhìn thấy đôi môi Tô Kim Thư sưng đỏ, quần áo không chỉnh tề.
Ông anh hai này!
Nghĩ đến đây, anh ta liền nghẹn một hơi, xông thẳng vào trong phòng bệnh VỊP.
”Cút ra ngoài!”
Lệ Hữu Tuấn đang vô cùng tức giận, cũng không quan tâm là ai đi vào, liền tức giận mà quát một tiếng.
“Anh hai, anh làm cho chị dâu tức giận tời đi, anh phải nên vui mừng mới đúng chứ?
Anh ngồi đây tức giận cái gì hải”
Bình thường Tân Tấn Tài sợ Lệ Hữu Tuấn nhất, nhưng lần này anh ta thực sự là không thể nhìn được nữa.
Lệ Hữu Tuấn im lặng mà ngẩng đầu nhìn anh ta, không nói gì.
Tân Tấn Tài bị nhìn đến sợ hãi, vẫn cố lấy dũng khí: “Anh hai, vừa nấy có phải anh lại bắt nạt chị dâu rồi không? Em nhìn thấy chị ấy vừa khóc vừa chạy ra, anh đừng có mà quá đáng quá!”