Chương : Ai cho phép hai đứa về trước!
“Nếu không vì tôi, cô ấy hoàn toàn không cần thiết phải chạy tới đây để nịnh hót các người”
“Có lẽ trong mắt các người, nhà họ Lệ là một gia tộc giàu có, nhưng trong mắt cô ấy lại không có vị tình người bảng một gia đình bình thường”
“Nếu không phải vì tôi, anh cho rằng đêm nay cô ấy sẽ đứng ở đây để cho các người sỉ nhục sao?”
Sau khi Lệ Hữu Tuấn nói một tràng dài, Tô Kim Thư cũng bị sốc một cách triệt đế bởi những lời này.
Đúng vậy, vì yêu Lệ Hữu Tuấn, cô ấy cam tâm tình nguyện hạ mình đế lấy lòng người nhà họ Lệ, cô không muốn Lệ Hữu Tuấn khó xử.
Nhưng cô làm người cũng có điểm giới hạn, nếu đã cố gắng hết sức mà nhà họ Lệ vẫn không chấp nhận cô, cô cũng sẽ không vứt tôn nghiêm của mình xuống đất để mặc cho bọn họ khinh thường chà đạp.
Ông cụ Lệ kinh ngạc nhìn Tô Kim Thư.
Ông không ngờ thiếu niên bây giờ lại có ý nghĩ thế này, lại còn là một cô gái trẻ như vậy nữa chứ.
Tô Kim Thư nở ra một nụ cười đúng mực, cô cúi đầu khom người trước ông cụ Lệ “Thưa ông, hôm nay con thực xin lỗi vì đã làm phiền đến ông. Kỳ thật là hôm nay con không muốn chọc cho ông tức giận, nhưng rốt cuộc là văn khiến cho ông nổi giận rồi”
“Hữu Tuấn hy vọng con có thể nhận được sự chấp thuận của ông nên mới nói chiếc vòng huyết ngọc ấy là do con tìm được. Con chân thành xin lỗi ông về việc này”
Nói xong, Tô Kim Thư chân thành cúi đầu Sau đó, lại duỗi thẳng lưng đứng lên: “Không sai, quả thực là con đã tốn một ít công sức để có thể thỉnh được chuỗi tràng hạt này, nhưng mà đó là do con cam tâm tình nguyện”
“Nếu ông có thế chấp nhận tấm chân tình này của con thì xin hãy nhận lấy. Nếu ông vẫn còn nghĩ rằng con đang lừa gạt ông, vậy thì chuỗi tràng hạt này tùy ông xử lý là được.”
Nói xong, cô quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Hữu Tuấn, tâm ý của em đã được gửi xong rồi Xưa nay Lệ Hữu Tuấn luôn là người chỉ huy trước mặt người khác, khoảnh khắc này trên khuôn mặt lạnh lùng ấy lần đầu tiên nở ra nụ cười ấm áp: Anh đưa tay ra xoa đầu cô một cách thân mật rồi vén mớ tóc lòa xòa trên trán cô ra sau tai “Ưm, anh biết rồi”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, như thể cả thế giới chỉ còn sót lại hai người.
Tất cả mọi người có mặt đều bị sốc, ngay cả vẻ mặt của ông cụ Lệ cũng đông cứng lại.
Ông siết chặt chuỗi tràng hạt trong lòng bàn tay đến nỗi các khớp xương cũng bắt đầu trắng bệch.
Bởi vì cảnh này quá ư là quen thuộc rồi.
Ban đầu ông là một đứa trẻ mồ côi, nhưng bà nhà ông lại là cô chủ con nhà giàu.
Khi đó, bà cụ đã nắm tay ông y như thế n: kiên định đứng trước mặt cha mẹ mình, thay ông che chắn những lời mảng chửi và gièm pha.
Hiện giờ thời thế đã thay đổi, không ngờ cảnh tượng này lại tái diễn trước mặt ông một lần nữa.
Rõ ràng là năm đó chính ông đã phải chịu đựng những sự sỉ nhục thế này, vậy mà bây giờ ông lại đang dung túng cho con cháu của mình chửi rủa và xúc phạm người khác.
Ông cụ Lệ đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi cay: Bà ơi, lẽ nào chiếc vòng huyết ngọc này là bài học mà bà dành cho tôi ư?
Lệ Hữu Tuấn nắm chặt tay Tô Kim Thư.
Anh dùng âm giọng trầm thấp mà chỉ có hai người nghe được nói: “Vốn dĩ anh còn định để cho Lục Anh Khoa đưa hai đứa nhỏ qua bên này, nhưng bây giờ xem ra là không cần thiết nữa rồi.”
Khi anh nói lời này, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chúng ta đi thôi.”
Tô Kim Thư nhìn anh, gật đầu và cười: “Vâng”
Hai người duỗi thẳng lưng, sau đó cùng nhau xoay người chuẩn bị rời đi Trước khi kịp cất bước, đột nhiên nghe thấy ông cụ Lệ ở đẳng sau chợt cáu kỉnh la lên một tiếng “Sao cơ? Muốn tới thì tới muốn đi thì đi à? Hai đứa coi chỗ này là nơi nào chứ?”
Tiếng rống kinh thiên này ngay lập tức đưa toàn bộ đại sảnh vào trong bầu không khí im lặng vô cùng kỳ dị Người trong đại sảnh đều bị dọa giật nảy mình, nhưng ngay sau đó lại nhịn không được mà trở nên đắc ý vênh váo: Bây giờ thì hay rồi, ông cụ giận dữ thế này thì chắc là lần này Lệ Hữu Tuấn toi đời rồi!
Hai người Lệ Nhã Khanh và Lệ Minh Hi liếc mắt nhìn nhau, nóng lòng chờ xem kịch hay.
Lệ Trí Thần thấy ông cụ tức giận như vậy thì không đợi ông cụ tiếp tục làm khó dễ, dẫn đầu bước ra nói: “Hữu Tuấn, lẽ nào thường ngày tôi dạy anh như vậy sao? Giáo dưỡng của anh để đi đâu hết rồi? Anh lại dám ngỗ ngược với ông của anh như thế…
“BốpI”
Lệ Trí Thần chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy phía sau ót đau nhói Ông ta kinh ngạc quay đầu lại, vẫn có thể thấy được ông cụ Lệ vẫn đang duy trì động tác đánh người.
“Lệ Hữu Tuấn là cháu trai của tôi, anh dựa vào đâu mà mắng nó hả?”
Ông cụ Lệ giận hầm hầm nhìn chằm chằm con trai ông, đây chính xác là bộ dạng bao che.
Lệ Trí Thần ngẩn người: Đây rốt cuộc là chuyện quái gì vậy nhỉ?
Những người khác có mặt cũng sửng sốt, bọn họ vừa nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đã chọc giận ông cụ thế kia.
Ấy thế mà bây giờ Lệ Trí Thần ra mặt dạy dỗ con trai mình, đáng lẽ ra ông cụ chỉ cần ngồi một bên xem kịch là được rồi, ai ngờ rằng ông cụ lại lao ra đánh Lệ Trí Thần Tình huống này là sao vậy?
Ông cụ lôi con trai ra: “Đi ra chỗ khác cho tôi!”
Lệ Trí Thần bị đẩy nên đi loạng choạng, trợn mắt há mồm nhìn cha mình bước tới trước mặt Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư.
Chỉ thấy ông cụ hùng hổ khí thế nói “Đây là nhà của ông già này, hôm nay là sinh nhật của ông già này, hai người cô cậu có hiểu thế nào là kính già yêu trẻ không? Ai cho phép hai đứa về trước hả?”
Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn sững sờ.
Tống Chỉ Manh là người đầu tiên hồi phục tỉnh thần, cô ấy vui mừng chạy đến: “Kim Thư, Hữu Tuấn, hai người các em còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau xin lỗi đi, nói là hai đứa không đi nữa, đón sinh nhật cùng ông xong rồi hẳng tính”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn lóe lên, anh nhìn chăm chăm ông cụ Lệ một cái.
Tầm mắt vốn xám xịt của Tô Kim Thư đột nhiên sáng lên.
Cô nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn và bước mấy bước tới trước mặt ông cụ Lệ: “Cám ơn ông cụ Lệ: “Sao gọi là ông cụ Lệ cái gì chứ?” Ông cụ Lệ không vui khit mũi: “Gọi là ông nội đi, nghe thuận tai hơn đó”“
“Chat”
Bạch Ninh Hương và Lệ Trí Thần không thể tin nổi.
Ông cụ kêu Tô Kim Thư gọi mình là ông nội, há chẳng phải là thừa nhận thân phận của cô ta rồi sao?
“Nhưng mà…”
Bạch Ninh Hương còn định nói thêm gì đó, nhưng đã bị Lệ Trí Thần giữ lại Ông ta vỗ vỗ mu bàn tay của vợ, sau đó quay.
người đi đến bên cạnh ông cụ Lệ, thấp giọng nói “Nhưng mà cha à, nếu như hôn sự của Ninh Lan Kiều và Hữu Tuấn thất bại thì tư lệnh Phùng nhất định sẽ ra tay đối đầu với tập đoàn Lệ thị.”
Nhìn thấy bộ dạng lo trước lo sau của Lệ Trí Thần, tự nhiên ông cụ Lệ nghẹn lại một cục tức không rõ lý do.
Lúc này, ông hoàn toàn không sợ Ninh Lan Kiều nghe thấy, lên giọng quát: “Tư lệnh Phùng, tư lệnh Phùng, cái gì cũng tư lệnh Phùng! Đây là bãi chiến trường mà tự mấy người gây ra, dựa vào đâu mà bắt cháu trai tôi đi gánh chứ? Mông ai nấy lau đi, bớt lải nhải ở trước mặt tôi đi, cút cho tôi nhờ!”