Chương : Đừng rời bỏ em
Cuối cùng, Bạch Ninh Hương rơi nước mắt vì tuyệt vọng: “Lệ Hữu Tuấn, mẹ nói cho con biết, nếu con nhất định muốn ở bên cạnh người phụ nữ này, vậy thì bắt đầu từ hôm nay, con sẽ không còn mang họ Lệ nữa! Mẹ sẽ lập tức quay về thủ đô, yêu cầu bố con cách chức tất cả các vị trí của con! Con có nghĩ rằng người phụ nữ này sẽ vẫn ở bên cạnh con khi con không còn gì nữa không?”
Lệ Hữu Tuấn lặng lẽ đứng yên, không nói một lời nào.
Cho dù Bạch Ninh Hương có quá khích như thế nào, anh cũng chỉ lặng lẽ và ngoan ngoãn đứng yên ở đó, khắp người như tỏa ra hơi thở của sự chết chóc.
“Con…đồ nghịch tử, con cứ phải cố chấp như thế đúng không?”
Bạch Ninh Hương tức giận đến nỗi toàn thân run lên: “Được, được lắm!”
Bà đột ngột quay xe lăn lại: “Đi! Quay về thủ đô ngay bây giờ!”
Vệ sĩ vẫn đang còn đứng ngây ra tại chỗ, liền bị Bạch Ninh Hương hung hăng trừng mắt: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Có phải là ngay cả cậu cũng muốn ức hiếp cái thân tàn phế này phải không?”
Vệ sĩ giật mình, có chút khó xử nhìn Lệ Hữu Tuấn, cuối cùng vẫn quay người đẩy Bạch Ninh Hương rời đi.
Cho đến khi bóng dáng hai người bọn họ hoàn toàn biến mất, sau một loạt tiếng động cơ của một chiếc ô tô đang nổ máy, căn phòng lại chìm vào im ắng một cách vô cùng kỳ lạ.
Sau khi Lệ Hữu Tuấn nhận một cái tát từ.
Bạch Ninh Hương, anh vẫn đứng nguyên tại chỗ cúi gầm mặt xuống, bất động.
Tô Kim Thư liền đứng sau lưng anh, nhìn bóng lưng cao lớn trầm mặc của anh mà chợt xót xa vô cùng.
Cô giơ tay vào khoảng không, mãi một lúc sau mới cẩn thận nằm lấy ống tay áo của anh, giọng đờ đần: “Xin, xin lỗi anh.”
‘Sau khi Lệ Hữu Tuấn nghe xong, anh cuối cùng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh quay người nhìn cô: “Tại sao em phải nói xin lỗi chứ?”
Tô Kim Thư nghe thấy giọng nói ấm áp của anh, hốc mắt cô chợt đỏ hoe: “Em..”
“Em muốn xin lỗi thay anh trai em hay là mẹ em?”
Tô Kim Thư nghẹn ngào.
Anh trai và mẹ của cô, cả hai người đều là người bị hại.
Nếu như có thể, bọn họ tuyệt đối sẽ không muốn làm tổn thương người vô tội.
Cô không biết vì sao bản thân lại phải nói lời xin lỗi? Chỉ là cô.
Lệ Hữu Tuấn đưa tay ra xoa đầu cô: “Anh sẽ vào phòng đọc sách và ở một mình một lúc, nhé?”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy sống mũi cay cay, cô mở to mắt ngóng nhìn anh.
“Không muốn để anh đi à?”
Tô Kim Thư lắc đầu lia lịa: “Không phải”
“Vậy được”
Lệ Hữu Tuấn quay người bước thẳng lên phòng đọc sách ở lầu hai.
Tô Kim Thư nhìn theo bóng lưng của Lệ Hữu.
Tuấn, cảm thấy mỗi bước đi của anh đều thật năng nề và chậm rãi Bước chân đó như từng bước từng bước đạp lên trái tìm của Tô Kim Thư, khiến cô sinh ra ảo giác rằng Lệ Hữu Tuấn như đang dần dần rời xa cô.
“Lệ Hữu Tuấn”
Tô Kim Thư giật mình Bước chân của Lệ Hữu Tuấn dừng lại, thậm chí còn chưa kịp quay đầu, anh đã cảm thấy có một sức nặng sau lưng.
Tô Kim Thư sà và người anh, ôm chặt lấy eo của anh: “Đừng, đừng rời bỏ em, có được không? Anh đừng rời bỏ em, nếu không có anh, em thật sự không sống nổi”
Nghe thấy giọng nói đáng thương của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn cảm thấy lồng ngực mình như: có vô số mũi kim đâm vào, vô cùng đau đớn.
Bàn tay to lớn của anh phủ lên mu bàn tay cô, giọng anh trầm đục: “Ừm”’ Cứ như thế Tô Kim Thư ôm anh rất lâu rất lâu, cuối cùng cũng từ từ buông cánh tay anh ra.
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn từng bước từng bước đi lên lầu, cô đột nhiên ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất và bắt đầu khóc thút thít.
Tại sao mọi chuyện lại đột nhiên trở nên như thế này? Vì sao ông trời lại đùa giỡn với cô như thế? Vì sao ông trời lại cố ý dày vò cô như vậy? Khó khăn lắm cô mới cho rằng cuộc sống hạnh phúc của mình sắp bắt đầu, nhưng rốt cuộc cô đã làm sai điều gì? Sau khi Bạch Ninh Hương rời đi, Tô Kim Thư thất thần dựa vào ghế sô pha, ngồi bất động từ sáng cho đến tối.
Thậm chí lúc hai đứa trẻ quay lại chào hỏi cô, cô cũng không Lâm Mộc biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, nên bà ấy đã cố ý đưa hai đứa trẻ đi ra ngoài, muốn chừa một chút không gian cho đôi vợ chồng trẻ Tô Kim Thư thất thần ngồi trên ghế sô pha, nhưng hễ có chút động tĩnh ở trên lầu, cô sẽ lập tức quay lại nhìn, vì sợ sẽ bỏ lỡ việc Lệ Hữu Tuấn đi xuống lầu.
Đến lúc này cô mới biết rằng, cô đã thực sự yêu anh mất rồi Mặc dù tình yêu của cô có thể chưa bằng một phần trăm những gì anh đã trao cho cô.
Nhưng một phần trăm này đã là tất cả của cô rồi.
Giống như câu nói vừa nấy của Lệ Hữu Tuấn Nếu như không có anh, cô thật sự sẽ chết.
Khi Lâm Mộc đưa hai đứa trẻ quay về, vì chơi mệt quá nên chúng đã ngủ thiếp đi ở trên xe rồi.
“Mợ chủ, hay là ăn chút cháo trước đã, bây giờ cô không chỉ có một mình, không ăn gì thì không được”
Lâm Mộc ở bên cạnh liền cau mày.
Tô Kim Thư một mình dựa vào ghế sô pha, cô ôm lấy đầu gối, ngây người đáp: “Lâm Mộc, bà đi làm việc của bà đi, không cần lo cho tôi đâu.”
Lâm Mộc nhìn bộ dạng của cô, có chút bất lực mà lắc đầu Không biết đã qua bao lâu, màn đêm ngoài cửa sổ đã buông xuống tựa lúc nào, cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng bước chân vững vàng.
Tô Kim Thư giật mình, quay đầu lại thật nhanh, liền nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn đang trong bộ đồ ngủ đi xuống.
“Anh xuống rồi à?”
Tô Kim Thư nhoẻn miệng cười, suýt chút nữa vì vui mừng mà nhảy khỏi ghế sô pha Nhưng bởi vì cô đã giữ nguyên tư thế này quá lâu, lúc đứng lên hai mắt liền tối sầm lại rồi trực tiếp ngã trên sô pha.
Ngay lúc đó, thoang thoảng lướt qua cô, bao trùm lấy cô.
Một đôi tay mạnh mẽ ngăn cô lại, và giọng nói khô khốc của một người đàn ông từ trên đầu cô vang lên: “Ngốc quá”
Hai mắt Tô Kim Thư cay cay, cô giơ tay ra ôm chặt lấy anh: “Em thật là dốt, thật là ngốc. Cũng đều tại anh, anh có biết không? Tại anh đã chiều em thành bộ dạng này đấy, là anh đã hại em trở nên ngốc nghếch như vậy, nếu như anh không cần em nữa thì em sẽ liều chết với anh!”
Nghe thấy giọng nói kèm theo tiếng khóc tấm tức của cô, trái tim Lệ Hữu Tuấn bỗng trở nên mềm dịu.
Anh cứ như vậy ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, bất lực nói: “Anh đã gặp phải chuyện lớn như thế, em còn không cho phép anh tự thương xót bản thân một chút à?”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc, nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Tự thương xót bản thân?”
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu nhìn cô: “Nói không chừng ngày mai anh sẽ từ một tổng giám đốc đường đường chính chính của Tập đoàn Lệ Thiên biến thành một kẻ bần hàn không một xu dính túi, như thế anh còn không được phép đau buồn hay sao? Cho dù muốn quấy rầy anh thì cũng phải để anh thở một chút chứ, đúng không?”
Tô Kim Thư bỗng thấy chua xót trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn cứ không ngừng dụi vào ngực anh: “Vậy… vậy anh ở trên lầu lâu như thế, không phải là đang nghĩ đến chuyện rời bỏ em đấy chứ?”
“Đồ ngốc này”
Ngày hôm sau, Lệ Hữu Tuấn vẫn ra khỏi nhà sớm như thường lệ.
Tô Kim Thư cũng có tiết của Lục Mặc Thâm ở Lan Ly.
Sau khi nhận điện thoại của Lâm Thúy Vân, cô liền yên tâm ngồi ở nhà đợi xe.