Chương : Tôi sẽ chịu trách nhiệm
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn càng ngày càng đến gần Tô Kim Thư nhấc hai tay lên chống ở trước ngực của anh.
Cách một lớp áo sơ mi trắng cũng có thể cảm giác được cơ thể nóng hổi của anh.
Ký ức ngày hôm đó thật sự là quá sâu sắc.
Chỉ mới chạm vào lồng ngực của anh cô đã có thể nhớ lại ngày hôm đó anh đã ngang ngược như thế nào, đến mức bây giờ vừa nhìn thấy anh sẽ không kiềm lòng được mà run chân.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu thấy dáng vẻ run sợ của cô: Mặc dù anh không nhớ rõ chuyện đã xảy ra đêm hôm đó nhưng chỉ cần nhìn phản ứng của cô thì anh đã biết ngày hôm đó bản thân chắc chắn đã làm hỏng cô rồi, đến mức bây giờ cô nhìn thấy anh cũng sẽ có bóng ma.
“Đêm hôm đó tôi không cố ý”
Lời nói dịu dàng hiếm có của lọt vào trong tai Tô Kim Thư lại làm cho cả người cô khô nóng, cô đè nén sự nóng nảy ở trong lòng: “Anh câm miệng lại cho tôi.”
“Câm miệng? Sao tôi phải câm miệng, nhiều phụ nữ như vậy nhưng tôi chỉ có cảm giác với một mình em, vậy thì có thể trách ai được chứ? Em là bác sĩ chính của tôi nên em phải chịu trách nhiệm về chuyện này”
“Vậy theo như anh nói phàm là đàn ông.
có ý với phụ nữ vậy đó cũng là lỗi của phụ nữ sao? Phụ nữ phải chịu trách nhiệm sao?”
“Người khác thì tôi sẽ không xen vào nhưng tình thế của tôi và em là bắt buộc.
Không chỉ một đêm đó, từ nay về sau em sẽ là của tôi. Ăn xong rồi không nhận người ta gọi là lưu manh, tôi nhiều lắm cũng chỉ được xem là phần tử cặn bã mà thôi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
Nếu như đổi lại là người đàn ông khác nói ra những lời như vậy thì cô sẽ chỉ cảm thấy quả thực vô cùng bỉ ổi.
Thế nhưng giọng điệu ngang ngược này lại được nói ra từ trong miệng của Lệ Hữu Tuấn làm cho người ta có cảm giác tin tưởng và nghe theo không thể giải thích được.
Anh đã từng nói sẽ chịu trách nhiệm với cô vậy thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.
Tô Kim Thư đột nhiên có một loại cảm giác không có chỗ để trốn, cô cắn chặt môi dưới: “Nhưng mà rõ ràng anh cũng đã nói chỉ cần tôi chữa khỏi cho anh..”
“Thì sẽ ly hôn có phải không? Bây giờ chúng ta đã nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng đã thực sự là vợ chồng. Khi hai bên không có hành vi vượt quá giới hạn thì tại sao lại phải ly hôn?”
“Anh..”
Tô Kim Thư quả thực bị dáng vẻ vô lại của anh chọc tức.
Sau khi cô xoăn xuýt một lúc lâu rốt cuộc cắn môi dưới nói: “Cho dù anh nói như thế nào thì hôm nay tôi chắc chắn phải nói với anh, tôi không cần anh phải chịu trách nhiệm, đêm hôm đó chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn.
Anh bị bỏ thuốc mà tôi lại vừa đúng lúc ở đó làm thuốc giải cho anh, xem như anh đã nhặt được một món hời lớn. Từ giờ trở đi hai người chúng ta lập tức quên chuyện này đi, sau này không ai được phép nói ra.
Còn có tốt nhất anh đừng nói chắc chăn phải có được, từ nay về sau sẽ không có lần sau nữa đâu”
Sau khi Tô Kim Thư buông lời tàn nhẫn thì bước trên đôi giày cao gót nhỏ xoay người đi về phía hai đứa bé.
Lệ Hữu Tuấn không nói gì chỉ nhếch miệng nở nụ cưò Không có lần sau sao?
Những lời mà em nói cũng không được tính.
Sau khi sân khấu đã được trang trí xong, cô giáo Bạch Tuyết đã giao một nhiệm vụ đặc biệt trước bữa tiệc.
Để tăng thêm hạnh phúc của gia đình, cơm trưa hôm nay sẽ được tổ chức ở lầu một của nhà trẻ, nhưng mỗi gia đình đều phải chuẩn bị một món chính Tô Kim Thư nhíu mày.
Nếu như đổi thành ngày bình thường thì cô sẽ tránh xa Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng hôm nay vì hai đứa bé nên cô không thèm đếm xỉa tới.
Không phải chỉ là làm đồ ăn thôi sao?
Trong ý thức của Tô Kim Thư loại cậu chủ nhẹ nhàng giống như Lệ Hữu Tuấn, mười ngón tay không dính nước đương nhiên sẽ không xuống bếp.
Cho nên lúc lựa chọn nguyên liệu để nấu ăn, một mình cô thở hổn hển đi tới đi lui.
Sau nửa tiếng Tô Duy Hưng nhìn thấy Tô Kim Thư mang theo hai cái túi lớn đựng đầy nguyên liệu thì ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, không phải cô giáo Bạch Tuyết đã nói chỉ cần làm một món ăn là được rồi sao? Tại sao mẹ lại xách nhiều thứ về như vậy?”
Tô Mỹ Chỉ suy nghĩ rồi đột nhiên trở nên hưng phấn: “Con biết rồi, mẹ chắc chẳn biết Mỹ Chỉ muốn ăn lẩu!”
Tô Kim Thư thả cái túi xuống rồi lén liếc nhìn Lệ Hữu Tuấn đang ngồi ở trên ghế salon.
Từ lúc bản thân quyết định đi ra ngoài thì đại phật kia ngồi vững vàng ở đó, chưa từng dịch chuyển cái mông một chút nào.
Để anh giúp đỡ là một điều viển vông.
Mặc dù tài nấu nướng của cô chẳng ra sao cả nhưng mà nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy lên google tìm kiếm thực đơn thì cũng có thể làm ra được một món!
Cô lưu loát mặc tạp đề vào, quơ cái nồi ở trong tay: “Hừ, hai đứa dám xem thường mẹ sao? Đợi lát nữa nhìn thấy món ăn mà mẹ làm chắc chắn sẽ làm cho hai đứa ăn nhiều đến nỗi tăng thêm một cân!”
Mười lăm phút sau.
Bùm!
Âm thanh giống như bom nổ lại lần nữa từ trong phòng bếp truyền tới.
Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng bị dọa đến nỗi nhảy dựng khỏi ghế.
Ánh mắt Tô Mỹ Chi hoảng sợ: “Anh, lần này… Là lần thứ mấy rồi?”
Tô Duy Hưng sạm mặt lại vươn ba đầu ngón tay, khó khăn nuốt nước miếng.
“Anh nếu như còn để mẹ ở trong phòng bếp thì nhà trẻ của chúng ta có thể bị nổ tung hay không?”
“Có thể”
“Đừng, Mỹ Chỉ thích nhà trẻ, thích cô giáo Bạch Tuyết: Hai đứa bé liếc nhìn nhau rồi cẩn thận từng li từng tí đi về phía phòng bếp.
Tô Duy Hưng núp ở bên khung cửa: “Mẹ có từng nghe nói một câu là…Dưa hái xanh thì không ngọt không…
Vẻ mặt Tô Kim Thư đen thui quay đầu: “Chuyện đó…Không phải bây giờ vẫn còn sớm sao? Hai đứa chờ một chút, đồ ăn sắp xong rồi!”
“Nhưng mà mẹ à, nếu như mẹ làm cho nhà trẻ nổ tung vậy sau này con và anh không thể đi học được nữa!” Tô Mỹ Chỉ tội nghiệp canh giữ ở trước cửa.
Mặc dù Tô Duy Hưng không nói chuyện nhưng trong đôi mắt to ngấn nước kia có một sự đồng tình không che giấu được.
Tô Kim Thư sạm mặt lại cứng ngắc đứng im tại chỗ: Ai biết, một nữ sinh đầu sỏ ở trong trường có thể nói là thông thạo cầm kỳ thư họa nhưng lại không biết nấu cơm.
Trong những năm qua bởi vì cô vừa học vừa làm nên trên cơ bản bữa ăn của Tô Mỹ Chi và Tô Duy Hưng đều ăn ở trong căng tin.
Vốn dĩ tài nấu nướng của cô đã không tốt nhưng vẫn không có tiến triển chút nào.
Vốn dĩ hôm nay cô suy nghĩ muốn bộc lộ tài năng ở trước mặt hai đứa bé, bây giờ xem ra là không thể nào thực hiện được.
Tô Duy Hưng có bệnh thích sạch sẽ, cậu bé nhìn đống hỗn độn trên mặt đất thận trọng né tránh.
Lúc đi đến bên cạnh bếp lò liếc nhìn đống rau và thịt trên bàn gần như bị xé tan nát thì không khỏi thở dài, thảo nào tối nay mẹ lại mua nhiều món như vậy, hóa ra là vì để dự bị.
Ánh mắt Tô Kim Thư đờ đẫn nhìn vào bên trong nồi hấp, mấy món ăn đã nổ tung thành hai nửa thì rốt cuộc cũng lựa chọn từ bỏ.
Cô thở dài rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Còn một tiếng nữa sẽ bắt đầu ăn cơm trưa.
Thế nhưng đừng nói là chỉ còn lại một tiếng, xem như cho cô thêm một ngày một đêm chỉ sợ chưa hẳn có thể làm ra một món ăn ngon.
Mặc dù không muốn để cho con thất vọng nhưng bây giờ Tô Kim Thư cũng hết cách, cô kiên trì: “Hay là nhân lúc vẫn còn thời gian chúng ta đặt thức ăn ở bên ngoài được không?”
Tô Mỹ Chi ngay lập tức nhíu lông mày: “Nhưng mà mẹ làm như vậy không phải là nói dối sao?”