Chương : Trước mắt chính là cực phẩm
Lòng dạ Lâm Thúy Vân cao ngạo, tính khí ương ngạnh.
Ngay trước mặt Lê Duyệt Tư bị Lục Mặc Thâm nói như vậy, ngữ khí đó làm cô không thể nuốt trôi.
Cho nên, mặc dù sau đó Lục Mặc Thâm giải thích với cô như thế nào, cô đều từ chối gặp mặt, một mình trốn ở trong phòng giận dõi.
Lục Mặc Thâm thực sự hết cách rồi, hơn nữa vết thương của anh vẫn còn chưa khỏi, chỉ có thể gọi điện thoại cho mẹ Lâm mời bà tới đây, hai người cùng nhau thương lượng biện pháp.
Trước khi Lâm Thúy Vân xuất hiện, sinh hoạt của Lục Mặc Thâm từ trước tới giờ đều rất cẩn thận tỉ mi, vô cùng nghiêm túc.
Nhưng từ sau khi gặp phải cô, cuộc đời của anh giống như bị phân chia thành hai dạng.
Một bên là nghiêm túc và cẩn thận, một bên là đơn giản và sung sướng Một bên là công việc, một bên là tình yêu.
Giống như từ sau khi gặp được Lâm Thúy Vân, cuộc đời của anh mới chính thức trở nên viên mãn.
“Cô à, cô yên tâm, cháu không có chuyện gì”
Lúc này mẹ Lâm ngồi vào đầu giường anh, cầm trong tay bình giữ nhiệt đặt xuống: “Nếm thử xem, đây là canh gà mẹ tự tay nấu cho con. Bên trong, có nhân sâm chú con đã cất mười năm. Cây to như vậy mà chỉ nấu được một nồi canh gà, những người khác cùng lắm chỉ được ngửi mùi thôi, nhìn lâu cũng không được!”
Mẹ Lâm nhìn dáng vẻ Lục Mặc Thâm cúi đầu ăn canh, đau lòng không thôi: “Con rể, thế nào? Uống có ngon không?”
Lục Mặc Thâm cười: “Uống rất ngon”
“Mẹ đã nói rồi, con đặc biệt biết thưởng thức đó!”
Sau khi Lục Mặc Thâm uống gần hết bát canh gà, mẹ Lâm đem đồ đạc thu dọn lại một bên, rồi lại ngồi bên đầu giường anh: “Con rể, đứa nhỏ Thúy Vân kia cố chấp, thế nhưng tính tình không xấu. Bây giờ nó còn đang giận dỗi, con đừng chấp nhặt với nó! Về sau mẹ sẽ cẩn thận nói chuyện với nó một chút.”
Mẹ Lâm vừa nói, vừa đứng dậy chỉnh lại chăn cho Lục Mặc Thâm: “Mặc Thâm, lần này thật sự cảm ơn con, nếu như Thúy Vân xảy ra vấn đề gì, mẹ và cha nó thật sự không biết phải sống như thế nào…
“Cô à, cô nói với cháu điều này quá khách khí, tâm ý của cháu với cô ấy, cô còn không hiểu sao?”
“Mẹ hiểu, mẹ đương nhiên hiểu! Thúy Vân có thể gặp được con, thực sự là tốt số!”
Mẹ Lâm nói tới đây, giống như lại có chút nghỉ ngờ: “Con rể à, thực ra ngày hôm nay nếu con không gọi điện cho mẹ, mẹ cũng định qua đây gặp con, mẹ có một vấn đề vẫn muốn hỏi Lục Mặc Thâm là một người thông minh, Mẹ Lâm còn chưa kịp mở miệng, anh cũng đã đoán được bảy tám phần.
Anh ấn vào một cái nút ở bên giường, làm cho giường nâng lên một chút: “Cô, Thomasng lo lắng về gia đình cháu sao?”
“Cô cũng biết, chỉ cần làm cha làm mẹ, đều không hy vọng con gái của mình sẽ phải chịu uất ức”
“Cháu sẽ không để cho Thúy Vân chịu bất cứ uất ức gì đâu cô, liên quan với chuyện này, cháu hi vọng cô có thể tin tưởng cháu. Ý nghĩ của người khác cháu không có cách nào thay đổi được, nhưng cháu sẽ dùng cách của chính ẹ sẽ không để cho bất cứ ai làm tốn thương cô ấy”
Mẹ Lâm vừa nghe xong lời nói này của Lục Mặc Thâm, suýt chút nữa moi tim phổi của mình ra: Nhìn đứa con rể tốt như vậy, bà đi đâu mà kiếm được đây?
Mẹ Lâm cười không thấy mắt đâu: “Con yên tâm, mẹ tin tưởng con sẽ không để Thúy ‘Vân nhà ta chịu uất ức, cho nên bây giờ, con phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tranh thủ nhanh chóng hồi phục.”
Lục Mặc Thâm gật gù, nhưng rất nhanh lại nhíu mày: “Nhưng mà mấy ngày này Thúy Vân không muốn gặp cháu, điện thoại cũng không bắt máy…”
Mẹ Lâm dương dương đắc ý cười, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai Lục Mặc Thâm: “Yên tâm đi, chuyện này để mẹ xử lý”
Sau nửa giờ.
“Tinh tinh!”
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, một bóng người cao gầy nhanh chóng chạy ra.
Không ngừng chạy về phía phòng bệnh ‘VỊP ở cuối hàng lang.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm’ vang lên, cửa lớn phòng số không tám bị đẩy ra.
Lâm Thúy Vân thở hồng hộc đứng trước cửa, nhìn giường bệnh trống không, trong phòng cũng không thấy bóng dáng của Lục Mặc Thâm.
Tim cô giống như ‘”Lộp bộp’ rơi xuống, cũng mặc kệ những người xung quanh nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, trực tiếp vọt vào: “tục Mặc Thâm, Lục Mặc Thâm…
Bên trong phòng khách không có ai, Lâm.
Thúy Vân lại chạy ra bên ngoài, vẫn không có người nào, tại sao lại như vậy?
Vốn dĩ cô còn đang ngồi ở nhà hờn dỗi, nhưng đột nhiên liền nhận được điện thoại của mẹ gọi tới, nói Lục Mặc Thâm xảy ra vấn đề rồi.
Vốn dĩ cô không tin, nghĩ rằng mẹ mình lại bắt tay với cầm thú lừa cô.
Nhưng lại nghe thấy tiếng mẹ trong điện thoại có phần sốt ruột cùng với giọng nói nức nở, trong lòng Lâm Thúy Vân càng loạn như ma, dứt khoát đuổi tới đây.
Nghe mẹ nói, băng gạc trên đầu của Lục Mặc Thâm mới gỡ ra hôm qua.
Bác sĩ nói có thể xuống giường hoạt động, nhưng tuyệt đối không được động đến cái chân bị thương.
Sáng sớm hôm nay, khi y tá đến phòng kiểm tra, phát hiện Lục Mặc Thâm không có trong phòng, lập tức cho người đi khắp nơi tìm kiếm.
Kết quả tìm được Lục Mặc Thâm ngất xỉu ở cửa hông của bệnh viện.
Tất cả mọi người đều đoán, rất có khả năng anh muốn đi ra ngoài tìm Lâm Thúy Vân, không cẩn thận lại đụng tới vết thương, cho nên mới té xỉu.
“Người này, quả thực làm bừa!”
Lâm Thúy Vân vén tay áo lên lập tức đi về hướng phòng phẫu thuật: “Lục Mặc Thâm, nếu như anh dám có chuyện gì, thì anh chết chắc!”
Lâm Thúy Vân khí thế hùng hổ lao tới cửa, khi đang chuẩn bị đẩy cửa phòng lao ra ngoài, đột nhiên nghe thấy phía toilet có tiếng vang nhỏ.
Cô theo bản năng dừng bước lại, quay đầu nhìn sang Chỉ thấy cả người Lục Mặc Thâm từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tầm trắng, trên người còn có mấy giọt nước đang lăn xuống.
Anh vuốt mái tóc ướt, sau đó cứ như vậy đứng ở cửa.
Cơ bụng tám múi sáng loáng, đặc biệt gây sự chú ý.
Rãnh bụng kéo dài vào trong khăn tắm trắng, nhìn qua đặc biệt làm cho người ta mơ màng.
Mặc dù hai người đã từng có nhiều lần tiếp xúc thân mật, Lâm Thúy Vân vẫn cảm thấy mình bị mê hoặc.
Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm phần rãnh bụng đó, vô cùng khó khăn nuốt từng ngụm nước bọt.
Trong đầu, trong nháy mắt xuất hiện hai chữ: “Cực phẩm”.
Lục Mặc Thâm công khai đứng ở đó như vậy, nhìn thấy Lâm Thúy Vân bị dáng người của anh hấp dẫn, bên môi nhếch lên một độ cong nhẹ nhàng.
Anh cố ý nheo mắt lại, nói ra một câu vô cùng ẩn ý: “Em nhìn có thỏa mãn không?”
Một bầu không khí kiều diễm, trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh.
Lâm Thúy Vân tức giận lườm anh một cái, lập tức nghĩ đến chuyện mình còn đang giận dỗi: “Tổng giám đốc bá đạo thẳng thắn đâu rồi? Thiếu chút nữa buồn nôn chết tôi… Không đúng, không phải mẹ tôi nói anh bị ngất sao?
Làm sao…
Lâm Thúy Vân nhìn Lục Mặc Thâm từ trên xuống dưới đánh giá một lần Phát hiện ngoại trừ trên đùi anh còn bó thạch cao, những vết thương trên người kia cũng khá ổn rồi.
Nhìn qua cả người đầy tinh thần, so với lần đầu gặp còn tốt hơn nhiều.