Chương -
Tư Vũ Chiến cau mày không vui, nhưng khi nói, giọng điệu vẫn rất lịch sự: “Trưởng khoa Vương, thật ra tôi không muốn làm ông khó xử, nhưng chúng tôi đã đợi ở đây cả tiếng đồng hồ rồi. Nếu tiếp tục đợi như thế này, tôi không biết còn có ý nghĩa gì nữa không”
Trưởng khoa Vương nghe vậy, tỏ ra vô cùng bối rối, ông ta do dự một lúc, cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, nói: “Như vậy đi, đợi thêm nửa tiếng nữa. Nếu nửa tiếng sau họ vẫn không xuất hiện, tôi sẽ thay mặt ủy ban chứng khoán chuyển toàn bộ cổ phần của tập đoàn Âu Thị cho nhà họ Tư. Cậu thấy thế nào?”
Tư Vũ Chiến đã đợi ở đây lâu như vậy rồi, điều mà anh ta chờ đợi chính là lời trưởng khoa Vương vừa nói.
Về cơ bản hiện tại anh ta đã chắc chắn chín mươi chín phần trăm rằng Âu Mỹ Lệ và Tô Duy Nam sẽ không thể xuất hiện ở đây được.
Vì vậy, dù có đợi thêm nửa tiếng, một tiếng hay cả ngày hôm nay, họ cũng sẽ không bao giờ xuất hiện.
Nửa tiếng còn lại, coi như nể mặt của ủy ban chứng khoán đi!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tư Vũ Chiến cong lên nở một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt anh ta rơi vào trong mắt Mộ Mãn Loan, cảm giác vô cùng chói mắt.
“Ding ding ding..
Đúng lúc này, điện thoại di trưởng khoa Vương đột nhiên vang lên Ông ta cười cưới xin lỗi với Mộ Mẫn Loan và Tô Vũ Chiến, sau đó bắt máy, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Sau khi trưởng khoa Vương rời đi, Tư Vũ Chiến không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng, vui vẻ hát.
Mộ Mẫn Loan đứng ở một bên, vẻ mặt ngày càng khó coi: “Tư Vũ Chiến, không phải anh đang mưu tính gì đó chứ?”
Thời gian Mộ Mẫn Loan ở bên Tư Vũ Chiến không dài, nhưng cũng không phải ngăn.
Dựa vào những gì cô ta biết về người đàn ông này, càng nhìn thấy dáng vẻ đắc thắng của Tư Vũ Chiến, Mộ Mẫn Loan càng cảm thấy trong lòng bất an.
€ó phải Tư Vũ Chiến đã biết Tô Duy Nam gặp chuyện rồi không?
Không phải, cô ta đã ở bên cạnh Tư Vũ Chiến một thời gian, thậm chí cô ta còn tìm cơ hội gọi điện thoại với Lệ Hữu Tuấn, nhưng chưa bao giờ nghe nói Tư Vũ Chiến đã sắp xếp người ra tay với Tô Duy Nam cả.
Tư Vũ Chiến thấy Mộ Mẫn Loan cuối cùng cũng không thể che giấu nỗi lo lắng trong lòng, trên mặt hiện lên một tia giễu cợt Anh ta đột ngột đứng dậy, nắm lấy cảm của Mộ Mẫn Loan, sức lực mạnh đến mức trong phút chốc, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đã in dấu hai nốt ngón tay đỏ ửng.
Lúc này, Tô Vũ Chiến càng để lộ rõ bộ mặt độc ác của mình, biểu cảm trên gương mặt anh ta vô cùng đáng sợ: “Sao vậy? Chẳng lẽ em đang lo lắng cho người đàn ông tầm thường đó sao?”
“Mộ Mẫn Loan tôi từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tô Duy Nam. Nếu anh thực sự muốn nói về một người đàn ông tầm thường, thì anh đang nói về chính mình đấy!”
“Em dám…”
Tư Vũ Chiến tức giận, ánh mắt liếc nhìn bàn tay mình.
Anh ta thấy rõ trên mặt Mộ Mãn Loan có hai vết đỏ.
Cuối cùng, anh ta vẫn buông tay ra: “Mẫn Loan, em có biết khuôn mặt nhỏ nhắn của em rất xinh đẹp không, nếu bị thương sẽ không tốt đâu!”
Tư Vũ Chiến dường như đã bình tĩnh lại, ngồi xuống, khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Mộ Mãn Loan: “Không phải em vẫn luôn vòng vo, nói bóng nói gió muốn thăm dò chuyện của Tô Duy Nam sao? Em xem, từ trước đến nay anh luôn rất yêu thương em, nếu em muốn biết gì thì trực tiếp hỏi anh là được, không phải sao? Vì sao lại phải lén lút làm chuyện đó sau lưng anh chứ? Muốn làm những chuyện lén lút đó sao? Em cho răng nếu liên lạc với Lệ Hữu Tuấn, anh ta có thể giúp được em sao? Em thật sự quá ngây thơ rồi!”
Lúc này sắc mặt Mộ Mãn Loan đột nhiên thay đổi, dường như có chút không dám tin, Tư Vũ Chiến thật sự đã biết hết mọi chuyện rồi.
“Anh đã sớm nói rồi, đừng giở trò vớ vẩn kia sau lưng anh! Bởi vì những thủ đoạn nhỏ này trong mắt anh chỉ là một trò đùa mà thôi, em có biết tại sao hôm nay anh tới đây mà còn đưa em đi cùng không? Vì Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Nói láo!”
“Nhìn thử xem, nhìn thử xem! Em có phải nữ thần quốc dân không vậy, sao có thể nói những lời như thế chứ? Em thật sự cho rằng Tô Duy Nam bây giờ còn có thể so sánh với anh ta lúc trước hay sao? Thậm chí còn phải phải dựa vào em gái mình mới có được súng lục, đời này anh ta nhất định sẽ phải thất bại dưới tay anh thôi!”
Sắc mặt Mộ Mãn Loan đột nhiên tái nhợt, chuyện này sao có thể chứ?
Làm sao Tư Vũ Chiến lại có thể biết được Tô Kim Thư đã giúp Tô Duy Nam chuẩn bị vũ khí?
“Ngạc nhiên lắm phải không? Đó là lý do hôm nay anh đưa em đến đây. Anh muốn em thấy rõ, dù là năm năm trước hay năm năm sau, Tô Duy Nam mãi mãi sẽ luôn là kẻ thất bại dưới tay anh, anh ta chỉ là một tiên rác rưởi, rác rưởi đến mức không thể chịu nổi cả một cú đái”
“Tư Vũ Chiến, anh là đã vô liêm sỉ trong cuộc chiến! Anh là đồ khốn nạn!”
Trong lúc đang vô cùng tức giận, Mộ Mẫn Loan lớn tiếng chửi bới, giơ tay tát vào mặt Tư Vũ Chiến.
Đáng tiếc, có vẻ Tư Vũ Chiến đã nhanh hơn một bước, anh ta nằm lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô ngồi xuống ghế: “Cứ ngồi đây từ từ xem kịch vui đi nhé!”
Mộ Mãn Loan rút tay lại, cô ta lạnh lùng nhìn Tư Vũ Chiến: “Không biết xấu hổi! Nếu tôi biết Tô Duy Nam vì anh mà gặp tai nạn, cho dù có thành mạ, tôi cũng sẽ không buông tha cho anh!”
Tư Vũ Chiến cảm thấy có chút buồn cười: “Ha ha, làm ma cũng không buông tha cho anh sao? Yên tâm đi, từ nay về sau, người làm mà cũng sẽ không buông tha cho em, chính là anh!”
Mộ Mẫn Loan lạnh lùng nhìn sang một bên, không nói gì nữa.
Ngay sau đó, trưởng khoa Vương tắt điện thoại, mở cửa bước vài Vừa bước vào cửa, ông ta đã cảm nhận được bầu không khí lạnh lẽo trong phòng.
Khuôn mặt nữ thân Mã Loan của chúng ta lúc này vô cùng khó coi, còn vẻ mặt của Tư Vũ Chiến dường như cũng không khá hơn là bao.
Rõ ràng trong khoảng thời ông ta rời đi, hai người họ hình như đã xảy ra một số tranh chấp.
€ó câu nói thanh liên cũng khó có thể giải quyết việc nhà, trưởng khoa Vương cũng.
không hỏi thêm, chỉ yên lặng ngồi đối diện với họ.
Nửa tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng trong đại sảnh của tập đoàn Âu Thị, vẫn không xuất hiện bất kỳ người nào khác ngoại trừ cảnh sát tới đây kiểm tra và vệ sĩ do Tư Vũ Chiến đưa tới.
Mộ Mẫn Loan nhìn chằm chằm vào cửa phòng họp, cô ta hy vọng điều kỳ diệu sẽ xảy ra, cô ta hy vọng Tô Duy Nam có thể bình an vô sự bước qua cánh cửa này.
Nhưng vào lúc này, âm thanh trong trẻo do.
Tư Vũ Chiến gõ lên mặt bàn giống như một nhát búa nặng nề đập vào ngực cô ta, khiến cô ta tỉnh táo lại “Trưởng khoa Vương, đã hơn bốn mươi phút rồi. Không phải tôi không muốn cho tập đoàn Âu Thi mặt mũi, nhưng nếu chúng tôi tiếp tục đợi, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”
Giờ phút này, Tư Vũ Hàn đã nắm chắc trong tay phần thắng rồi, đừng nói là nửa tiếng, cho dù đợi thêm một tiếng, mười tiếng, thậi chí cả ngày, kết quả cũng sẽ như vậy mà thôi.
Mặc dù vẻ mặt của trưởng khoa Vương vẫn còn có chút khó xử, nhưng vừa rồi ông ta đã nhận được câu trả lời rõ ràng từ người của ủy ban chứng khoán qua điện thoại.
Quyết định của ủy ban chứng khoán đưa ra là nếu không có ai thuộc tập đoàn Âu Thị có mặt tại cuộc họp chuyển nhượng cổ phần này thì toàn bộ số cổ phần sẽ được chuyển cho Tư Thị dựa theo giá thị trường.
Trưởng khoa Vương lại nhìn đồng hồ trên tay mình: “Được rồi, thời gian đã đến, chúng ta cũng chờ lâu như vậy rồi, xem như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, việc chuyển nhượng cổ phần bây giờ lập tức bắt đầu”
Trưởng khoa Vương lấy công văn từ trong túi ra, Tư Vũ Chiến nhìn văn kiện trong tay ông ta, trên trang bìa văn kiện ghi dòng chữ thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của tập đoàn Âu thị, nụ cười thẳng lợi cuối cùng cũng từ từ xuất hiện trên khóe miệng.
Hai tay anh ta tao nhã khoanh trước ngực, có dáng vẻ của một người chiến thắng.
Trưởng khoa Vương lấy văn kia ra, có hai bản, ông ta đưa một bản hợp đồng chuyển nhượng đến trước mặt Tư Vũ Chiến: “Cậu Tư, cậu nhìn kĩ nội dung của bản hợp đồng, nếu như không có vấn đề gì thì tôi sẽ ký tên và đóng dấu lên trên đó.”
Mắt Tư Vũ Chiến sáng lên, dứt khoát đẩy bản hợp đồng lại cho trưởng khoa Vương: “Trưởng khoa Vương, tôi rất tin tưởng ông, cũng không cần phải nhìn đâu, ông cứ ký tên và đóng dấu đi!”
Ánh mắt trưởng khoa Vương phức tạp liếc nhìn anh ta, gật đầu.
Nhìn thấy động tác cúi đầu đóng dấu của ông ta, ánh mắt Tư Vũ Chiến lại rơi vào trên người Mộ Mãn Loan: “Mãn Loan, từ lâu tôi đã nói với cô, mặc kệ là qua bao lâu, có một số việc đã định trước là tôi thắng”
Mộ Mãn Loan cúi mặt, ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên chút nào.
Trưởng khoa Vương ký tên, đóng dấu xong.
lại đẩy hợp đồng đến trước mặt Tư Vũ Chiến: “Cậu Tư, cậu xem qua đi, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ký tên lên.”
Tư Vũ Chiến nhướng mày, trực tiếp duỗi tay cầm bút chuẩn bị ký tên.
Thế nhưng mà vào lúc đó, cửa kính của phòng họp đột nhiên bị đẩy ra “Chuyện quan trọng như vậy, tôi còn chưa có mặt, sao mấy người lại có thể ký tên và đóng dấu vậy?”
Một giọng nói vô cùng trong trẻo, mang theo cảm giác áp lực không thể từ chối truyền vào trong.
Âm thanh này khiến Tư Vũ Chiến sửng sốt, mấy người ở đây cũng nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn.