Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Học trò cuối cùng của hiệu trưởng và phu nhân
Nghe những lời của Lâm Thúy Vân nói càng ngày càng không đáng tin, Tô Kim Thư tức giận kéo điện thoại ra xa: “Lâm Thúy Vân cái người này, cậu đừng có mà dạy hư bọn trẻ nhỏ như thết”
Bên đầu dây phía Lâm Thúy Vân bỗng vang lên tiếng cười ngọt ngào như chuông bạc: “Được rồi được rồi, ngày mai mình còn có tiết học nữa, để mình bảo chú Văn tiện đường qua đón cậu nhé!”
“Được, vậy ngày mai chúng ta gặp nhau.”
Sau khi Tô Kim Thư cúp điện thoại, Lệ Hữu Tuấn còn áp tai lên bụng cô, cứ im lặng mà lắng nghe một lúc lâu, sau đó anh đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Sao anh lại không nghe thấy âm thanh gì?”
Tô Kim Thư nhìn vẻ mặt ngây dại của Lệ Hữu Tuấn, không khỏi cảm thấy ông chồng của mình vô cùng đáng yêu, cô khẽ đáp: “Thai máy là hiện tượng xảy ra theo từng đợt, đâu phải lúc nào nó cũng xảy ra đâu anh!”
Lệ Hữu Tuấn nghe xong câu này, anh vẫn tiếp tục cau mày.
Đôi mắt Lệ Hữu Tuấn chăm chằm nhìn bụng của Tô Kim Thư, mãi một lúc sau anh mới chịu mở miệng: “Chẳng lẽ cái thai này là nam sao?”
“Tại sao anh lại nghĩ như vậy?”
“Giả sử cái thai này là con trai, anh nghĩ chắc chản là do nó sợ anh rồi! Cho nên khi anh đến gần, định chạm vào nó thì nó mới không dám cử động…”
Giây phút này Tô Kim Thư mới nhận ra một điều, cho dù một người có thông minh kiệt xuất đến đâu, cũng sẽ có những giây phút trở nên ngây thơ ngốc nghếch vô cùng.
Lệ Hữu Tuấn bây giờ chính là một ví dụ điển hình cho điều đó.
“Ngày mai em có tiết học sao?”
“Đúng thế”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, nhìn chăm chú bụng của cô: “Có thể đi được không?”
“Trước đây chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi mà, em sắp đến giai đoạn phải bảo vệ luận án cuối kỳ, em không thể nào để mình phải thất bại trong giây phút cuối đâu”
Lệ Hữu Tuấn vẫn còn do dự, nhưng anh đành phải thỏa hiệp với cô: “Để anh đưa em đi.”
“Đương nhiên là đã ăn xong hết rồi, sau đó mình mới cố ý tới đây đón cậu đó”
Lâm Thúy Vân vừa nói vừa ngó nghiêng xung quanh một hồi, mãi mới mở miệng hỏi: “Nam thần nhà chúng ta đâu rồi?”
Thư đứng dậy, vỗ võ bả vai Lâm đáp: “Nam thần của cậu đã đi làm từ lâu rồi, người ta có công việc quan trọng phải đi xử lý mà”
Con ngươi Lâm Thúy Vân xoay chuyển, trong phút chốc tràn ngập ý cười ám muội: “Người ta dù gì cũng đã cầu hôn cậu rồi, có phải bây giờ cũng nên nghĩ đến chuyện tổ chức lễ cưới hay không nhỉ?”
Lâm Thúy Vân nói xong, dường như có điều suy nghĩ lại, nhanh nhảu sửa lại: “Hơn nữa cậu thấy không, có nam thần ôn nhu dịu dàng như vậy chăm sóc, biết cậu vẫn đang trong thời gian bồi dưỡng, nhất định nam thần sẽ cử hành hôn lễ cực kỳ náo nhiệt cho mà xem”
Hai người vừa trò chuyện vừa lên xe ô tô rời đi, rất nhanh đã đi đến trường Lan Ly.
Khi Lâm Thúy Vân và Tô Kim Thư vừa bước xuống khỏi xe, còn chưa kịp đặt chân vào cổng trường học, đã thấy một đám người cả nam cả nữ ùn ùn chạy tới.
Cả hai người bọn họ đều bị dọa cho sợ hãi, vội vàng chạy sang một bên ẩn náu.
Lâm Thúy Vân không hiểu có chuyện gì xảy ra, hoảng hốt nắm lấy tay một bạn sinh viên hỏi: “Rốt cuộc mấy người có chuyện gì mà ào ào vây lại đây vậy? Định giật tiền cướp bóc hay sao? Trông ai nấy đều bừng bừng như đi đánh hổ”
“Cậu còn không biết chuyện gì sao? Thầy hướng dẫn cảu công ty Mq đã đến đây đấy, đã thế còn dẫn theo mấy thầy giáo người nước ngoài nữa cơ. Ai nấy đều mắt xanh tóc vàng, đẹp trai đến mức ngất ngây lòng người đấy!”
“Khoa trương đến vậy cơ á? Sao cậu phải dùng đến mấy từ tâng bốc như vậy nhỉ!”
Lâm Thúy Vân tỏ vẻ khinh thường sờ mũi mình, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô ấy suýt nữa thì muốn chọc thủng cả bầu trời.
Dù sao ở trong mặt Lâm Thúy Vân, có thể xứng đáng với mấy từ khen ngợi khoa trương như thế này thì chỉ có Lệ Hữu Tuấn và Lục Mặc Thâm mà thôi.
Nếu như nói đến Lệ Hữu Tuấn, anh chính là nam thần có giá trị đỉnh cao không ai sánh bằng, đương nhiên được khen ngợi không ngớt. Còn về phần Lục Mặc Thâm, thì bởi vì tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cho nên đối với Lâm Thúy Vân thì giáo sư Lục nhà cô cũng cực kỳ đẹp trai.
Tô Kim Thư đứng bên cạnh nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thúy Vân không khỏi buồn cười mà tiếp lời: “Sao thế này? Cậu lại có dị nghị gì về khiếu thẩm mỹ của người khác vậy?”
Lâm Thúy Vân đương nhiên gật gật đầu đáp lại: “Đâu phải như thế đâu. Ở trong mắt của mình, có thể được khen ngợi như vậy ngoài nam thần của mình ra thì chỉ có thể là người ấy của mình mà thôi. Những người khác trong mắt mình đương nhiên sẽ chỉ là cặn bã Tâm thường”
“Được rồi, được rồi. Mình biết rồi nha”
Khi nói chuyện với Lâm Thúy Vân, Tô Kim Tư Anh tranh thủ nhìn thoáng qua đám người phía sau kia. Ở trong đám người ấy, hình như có cả vài chiếc xe bảo vệ màu đen đang châm chậm đỗ lại.
Nếu như cô đoán không nhầm thì trong xe chắc chắn là thầy hướng dẫn của Mq và những sinh viên đến giao lưu.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân: “Nữ thần Lâm thật sự không tính đi góp mặt vào cuộc náo nhiệt này sao? Mình nhớ sở thích đầu tiên trong đời của cậu là vào giúp vui, ngắm trai đẹp và buôn chuyện mài”
Lâm Thúy Vân lạnh lùng hừ một tiếng, cô ấy ôm lấy bả vai Tô Kim Thư, quay người đi về phía tòa nhà dạy học: “Đầu tiên, điều yêu thích đầu tiên trong đời của mình đã bị sự xuất hiện của Lục Mặc Thâm thay đổi. Trước kia là ngắm trai đẹp, bây giờ là nhìn Lục Mặc Thâm. Còn thứ hai, nếu là vào giúp vui, đương nhiên phải hai người chúng ta cùng đi mới có thể được, tuy nhiên bây giờ cậu mang thai, không thể chen chúc trong đám người, chúng ta phải mau đến trường thôi!”
Tô Kim Thư gật đầu, đi theo Lâm Thúy Vân về phía tòa nhà dạy học.
Sau khi những chiếc xe dừng trước cửa trường cao đẳng Lan Ly, cửa của họ nhanh chóng được mở ra.
Vài người trên xe lần lượt bước xuống, từng người họ đều có tóc vàng mắt xanh, còn trẻ tuổi, đẹp trai, vóc người cũng đẹp.
Bọn họ vừa xuất hiện, họ đã ngay lập tức thu hút sự cảm thán từ đám đông.
Và trong chiếc xe cuối cùng, một người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi đang nhìn qua cửa kính xe u ám, dừng tầm mắt ở hai bóng dáng lả lướt cách đó không xa.