Chương -
Em nói anh nghe, hôm nay em ở cổng trường thì gặp phải Nhan Thế Khải, anh ta nói anh ta đang đi tìm chị dâu. Em đương nhiên là muốn ngăn cản anh ta rồi! Nhưng sau khi em hỏi anh ta câu này thì mới phát hiện ra một bí mật động trời!”
Nghe Tần Tấn Tài nói, sảc mặt của Lệ Hữu Tuấn càng lúc càng khó coi Những gì Tân Tấn Tài vừa nói có chút khô khan nên cũng không cần nhắc lại: “Chính vì vậy, em đã nghĩ ra một trò hay cho Nhan Thế Khải. Bây giờ là tám giờ, chờ một lát em gửi cho anh xem đoạn video đó!”
Khoảng một tiếng trước, sắc mặt của Chu Nam Dương trông có vẻ căng thẳng, anh ta bước thật nhanh tới cửa một khách sạn.
Lúc này, trong đại sảnh của khách sạn, anh ta liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy Liễu Minh Hoa đang ngồi ở khu vực sảnh.
Vào thời điểm này, trên trán anh ta toát đầm đìa mồ hôi lạnh, bước thật nhanh đi tới.
Ngay sau khi nhìn thấy Liễu Minh Hoa, anh †a bắt đầu gây khó dễ: “Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như này rồi, chúng ta phải kết thúc nó như thế nào đây?”
Liễu Minh Hoa lúc ấy đang cúi đầu chơi điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói này là cô đã biết người đến đây là ai.
Cô mặc một chiếc váy đen bó sát người, đi một đôi giày cao gót, cô đứng lên mà không một chút để tâm đến tiếng động bên cạnh Hôm nay cô trang điểm vừa phải, xinh đẹp hơn hẳn so với khuôn mặt thường ngày.
Chu Nam Dương vừa nhìn thấy bộ dạng này thì cố gắng nuốt những giọt nước mắt cay đắng đang nghẹn ở cổ, chuyển sang đầu lưỡi rồi nó trở thành: “Em… trông em hôm nay rất đẹp”
Liễu Minh Hoa nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, lấy tay khẽ chọc vào ngực anh: “Sao vậy, vừa rồi ai vừa nhìn thấy em đã hung hăng đòi làm loạn? Sao anh lại dễ dàng bị khuất phục bởi nhan sắc của phụ nữ như vậy? Không định tìm em tính sổ nữa sao?”
Khuôn mặt của Chu Nam Dương ngay lập tức hiện lên vẻ lo lắng: “Bây giờ chúng ta phải làm gì? Xem ra chúng ta đang gặp phải một rắc rối lớn rồi!”
Liễu Minh Hoa không ngừng lắc đầu: “Chuyện này chỉ có trời biết đất biết, em biết anh biết, nếu anh không nói, em không nói thì làm sao có ai khác biết được?”