Chương : Ngủ ngon, tôi sẽ cố gắng…về sớm
Khuôn mặt của Tô Kim Thư ngay lập tức nóng lên, cô nhàn nhạt nói: “Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu.”
“Không hiểu thì em đỏ mặt cái gì?”
“Tôi.”
Tô Kim Thư biết tính khí của người đàn ông này tệ đến mức nào.
Nếu như nhất định phải đối đầu với anh thì chắc chản sẽ cô sẽ có kết cục đáng buồn.
Cô có chút mất tự nhiên nhìn trái nhìn phải: “Ừm, đây là nơi công cộng..”
“Vì thế?”
Tô Kim Thư đã trực tiếp hóa đá.
Vì thế?
Tất nhiên là sẽ bị người ta nhìn thấy đó!
Ảnh hưởng này không tốt lắm đó?
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô như thể là chuyện đương nhiên: “Chúng ta đã là vợ chồng, bất kể làm gì thì nó cũng đều là điều đương nhiên. Hơn nữa, em không nghĩ tình cảnh như bây giờ mới dễ gây chú ý sao?”
Tô Kim Thư quay đầu lại nhìn xung quanh, cô phát có vài người đi ngang qua đang nhìn về phía bên này.
Đây là khu biệt thự, không có gì ngạc nhiên khi xe hơi sang trọng ra vào, nhưng mà cái trực thăng lại xuất hiện thì lại hơi quá bắt mắt.
Cô không biết nói gì chỉ có thể nhìn Lệ Hữu Tuấn.
Người đàn ông này vẫn kiên trì kéo cánh tay của cô,dường như cũng không có ý định buông ra.
Cô quyết tâm, quay người nhanh chóng lên trực thăng, chạm vào má anh như chuồn chuồn đạp nước.
Đột nhiên, tim cô đập loạn xạ, hai má bắt đầu nóng lên, cô xoay người bỏ chạy.
ổ tay lại bị người ta giữ lại.
Tô Kim Thư tức giận đến mức bốc khói trên đầu, phồng má nói: “Tôi cũng đã hôn rồi, anh còn muốn làm gì nữa?”
Lệ Hữu Tuấn bình tĩnh nhìn cô, chỉ vào đôi môi mỏng của anh: “Đây”
“Anh anh anh đừng có mà được voi đòi tiên nhé!”
Tô Kim Thư tức giận cản răng, nhưng mà Lệ Hữu Tuấn lại như một tên vô lại, trông vô cùng bình tĩnh, dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi. Chỉ cần hôm nay Tô Kim Thư: không hôn anh thì anh cứ ở đây với cô mãi.
“Nhìn xem, cặp đôi này thật là lãng mạn”
“Khi nào chồng tôi có thể lãng mạn như vậy, tôi cũng sẽ liều mạng chạy theo anh ấy”
“Nhìn kìa, người đàn ông đó đẹp trai quát Trời ơi, tôi sống ở đây lâu như vậy rồi mà chưa từng thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy”
“Không biết người phụ nữ đó trông như thế nào, hay là chúng ta đi qua xem một chút, chụp ảnh đăng lên mạng đi, có lẽ ngày mai sẽ nổi đó.”
Vài người phụ nữ ở đãng xa đi ngang qua và bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Thấy họ định lấy điện thoại di động, Tô Kim Thư nghiến răng, trực tiếp bỏ cuộc.
Cô nhắm mắt rồi trực tiếp hôn lên đôi môi mỏng của Lệ Hữu Tuấn.
Đôi môi mềm mại của người phụ nữ nhỏ.
nhắn trêu đùa dây thần kinh nhạy cảm của anh Hai mắt Lệ Hữu Tuấn tối sầm lại, trái tay anh siết chặt lấy vòng eo thon thả của cô, quay lưng lại với mấy người bên ngoài và hôn sâu hơn.
“At”
Nhìn thấy người này cứ được một tất lại tiến một thước, Tô Kim Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, liên tục đưa tay ra đánh anh.
Nhưng mà cho dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể chống lại được sức lực của ữu Tuấn.
Từ góc nhìn của người ngoài cuộc thì cô giống như là đang làm nũng như một đứa trẻ trong vòng tay của anh.
Cuối cùng, sau nụ hôn dài thì Tô Kim Thư đã sớm bị anh hôn đến nỗi chìm vào màn sương mù.
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô mềm oặt trong vòng tay mình, dáng vẻ mơ mơ màng màng thì chỉ cảm thấy quá đáng yêu: “Ngủ ngon, anh sẽ cố gắng trở lại càng sớm càng tốt.”
Hơi thở nóng hổi khiến cả người Tô Kim Thư run lên.
Cô bật dậy gần như theo phản xạ và vội vàng chạy ra ngoài.
Nhìn thấy cô hoảng sợ bỏ chạy như vậy thì một vòng cung vui vẻ xẹt qua khóe miệng Lệ Hữu Tuấn: “Đi”
“Vâng, thưa ông chủ”
Âm ầm ầm Các cánh quạt nhanh chóng khởi động, chiếc trực thăng làm xung quanh nổi lên gió mạnh.
Tô Kim Thư cứ như vậy mà đứng tại chỗ, mái tóc dài và chiếc váy tung bay trong gió.
Hai má cô hơi nóng, đầu ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào môi, lẩm bẩm: “Chúc ngủ ngon.”
Cô siết chặt chiếc áo vest trên người và chuẩn bị trở về biệt thự.
Nhưng mà cô vừa quay lại thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng cách đó không xa.
Người đàn ông này không ai khác chính là Nhan Thế Khải.
“Kim Thư, sao em lại… ở đây?”
Trong đầu Nhan Thế Khải cứ tua đi tua lại cảnh hai người họ hôn nhau vừa rồi, giọng điệu của anh ấy có chút tuyệt vọng và cô đơn.
Ánh mắt Tô Kim Thư có chút phức tạp, cô không biết nên giải thích chuyện này với đàn anh như thế nào.
Thấy cô im lặng, âm lượng của Nhan Thế Khải đột nhiên tăng lên một chút: “Kim Thư, em có biết người đàn ông đó là ai không?
Em có biết thân phận và lai lịch của anh ta không?”
Nhan Thế Khải là một người đàn ông tốt, nhiệt tình và ngay thẳng.
Trong mấy tháng khi Tô Kim Thư trở lại thì cô tự nhiên có thể cảm nhận được tâm ý của anh ấy dành cho cô.
Nếu trước kia cô vì sinh chưa kết hôn mà sinh con nên cô cố tình giữ khoảng cách với anh ấy, vậy thì bây giờ ngay cả khi cô muốn có một cái gì đó với Nhan Thế Khải thì cũng không thể.
Bởi vì cô không chỉ có giấy đăng ký kết hôn với Lệ Hữu Tuấn, mà hai người họ còn…
Để cho Nhan Thế Khải hoàn toàn xua tan ý nghĩ này, Tô Kim Thư cụp mắt xuống: “Đàn anh, vừa rồi không phải anh đã thấy hết rồi Nghe vậy thì cảm xúc của Nhan Thế Khải càng trở nên kích động: “Kim Thự, lý do tại sao em lại ở bên anh ta? Là do em thích anh ta hay là vì tiền?”
Không ngờ Nhan Thế Khải lại nói ra lời như vậy, cuối cùng Tô Kim Thư cũng ngẩng đầu lên, ngoài miệng cười: “Đàn anh, anh muốn nghĩ gì thì nghĩ!”
Xin lỗi, đàn anh, anh đừng trách em vô tình như vậy.
Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được.
Thay vì cứ để anh chìm đảm trong đó thì em thà làm kẻ xấu.
Nhìn thấy sự lạnh nhạt trên khuôn mặt của Tô Kim Thư, trong mắt Nhan Thế Khải đều là đau đớn: “Kim Thư, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ em thực sự không cảm thấy tình cảm của anh dành cho em sao? Anh biết em cần tiền để chữa bệnh cho anh trai em, nhưng mà tại sao em không đi tìm anh? Nếu người đàn ông đó là ai không quan trọng thì tại sao không thể là anh?”
“Anh nói cái gì?”
Anh ấy đột ngột nhắc đến Tô Duy Nam làm khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư bỗng tái đi.
Cô hoài nghỉ đi nhanh về phía trước hai bước, nắm lấy tay Nhan Thế Khải: “Ý anh là gì? Anh trai em, không phải anh ấy đã..”
Sau khi nhìn thấy phản ứng của cô thì Nhan Thế Khải không khỏi nhíu mày: “Chuyện này em còn chưa biết?”
“Mau nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngay lập tức trái tim của Tô Kim Thư nhảy lên đến cổ họng.
Không phải năm năm trước anh cô đã bị Tô Văn Tâm cắt tiền chữa bệnh rồi rút máy thở sao?
Tại sao đàn anh lại đột ngột nói những điều như vậy?
“Lệ Hữu Tuấn không nói cho em biết sao?”
Nhan Thế Khải do dự một lúc, nhưng mà vẫn quyết định nói sự thật: “Cha anh là một chuyên gia về não có tiếng trong nước, cách đây vài ngày, ông ấy đã đi dự một hội thảo.
Sau khi trở lại thì ông ấy liên tục nhốt mình trong văn phòng và nghiên cứu kế hoạch phẫu thuật với sự tập trung cao độ. Anh cũng vô tình biết được bệnh nhân của ông ấy hóa ra là anh trai của em.
Lúc đầu anh nghĩ người đó chỉ trùng hợp là cùng họ và tên với anh trai em thôi, nhưng khi anh nhìn thấy bức ảnh mà cha anh mang về thì anh chắc chắn rằng người đàn ông đó đúng là anh trai của em. Mà buổi hội thảo của chuyên gia não bộ đó do Lệ Hữu Tuấn tổ chức”