Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương : Đến tột cùng là ai lại đùa ác như vậy?
‘Thở phì phì nói xong lời này, Tô Kim Thư liền lập tức xông ra ngoài: “Đồ đáng ghét to xác, tên xấu xa!”
Tô Kim Thư thả người lên ghế sa lon ở phòng ngủ chính, thấy một con gấu đang khoanh tay ngồi một bên liền coi nó là thành Lệ Hữu Tuấn mà đưa tay đánh đến tê người.
“Tên vô lại, đồ chết bầm! Đồ chết bầm! Ăn đồ mình nấu, còn chiếm tiện nghỉ của mình, vậy mà không chịu nhả ra, tức chết mình rồi, Xã Tô Kim Thư đang mắng lấy mắng để, đột nhiên cảm giác được cái bụng tê rần.
Cô cúi đầu xem xét, phát hiện tên nhóc trong bụng đang luyện võ công!
Lúc này một trận quyền đấm cước đá hướng về phía cái bụng của cô, một cú vừa nãy kia trực tiếp đụng đến bên trên xương sườn cô.
Tô Kim Thư đột nhiên cảm thấy càng thêm uất ức, cô tức giận chà trên bụng mình một cái: “Con cái tên nhóc thối này, cũng giống như tên cha vô lương tâm ấy của con, chỉ biết bắt nạt mẹt”
Tên nhóc trong bụng phảng phất có thể nghe hiểu mẹ nhà mình đang nói cái gì, sau khi Tô Kim Thư oán trách hai câu, vậy mà ngoài ý muốn yên tĩnh trở lại.
Tô Kim Thư ôm gấu bông vào trong ngực, tròng mắt đảo hai vòng, sau đó xoay người lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng liền Tô Kim Thư thở phì phò khiến quai hàm phồng lên, vô cùng không vui lên án: “Còn không phải là do nam thần nhà cậu, quả thực tức chết mình rồi!”
“Chuyện là sao… cậu từ từ nói”
Giọng của Lâm Thuý Vân tại đầu bên kia điện thoại lại từng chút từng chút thở gấp, cô ấy tận lực làm cho tiếng nói của mình bình thường trở lại.
“Làm sao có thể chứ, a…”
Lâm Thuý Vân giống như bị cái gì đó làm kinh hãi, thấp giọng hô một tiếng.
Tô Kim Thư lúc này mới phản ứng lại: “Thuý Vân cậu sao vậy, cậu có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?”
Tô Kim Thư cũng không biết rằng ngay tại thời điểm cô gọi điện thoại cho Lâm Thuý Vân, Lâm Thuý Vân đang bị Lục Mặc Thâm vây ở trên giường không cách nào động đậy. Bởi vì hôm nay Lục Mặc Thâm đem sính lễ đến, xem như chính thức tới cửa cầu hôn cô với cha Lâm mẹ Lâm.
Chỉ có điều lần này Lục Mặc Thâm cũng không nói qua trước với Lâm Thuý Vân, anh ta đột nhiên chính thức tới cửa như thế, ngược lại khiến cho Lâm Thuý Vân giật mình kêu lên.
Cho nên đã nói mà, trên thế giới này người hiểu rõ Lâm Thuý Vân nhất không phải ai khác mà chính là giáo sư Lục của chúng †a sao?
Ban đầu lúc câu hôn ở buổi lễ tốt nghi Lâm Thuý Vân là do bất đắc dĩ. Thế nhưng nếu như Lục Mặc Thâm nói cho cô ấy biết chuyện mình chuẩn bị cầu hôn, cái đồ vô dụng Lâm Thuý Vân kia khẳng định sẽ luống cuống.
Lục Mặc Thâm dứt khoát không nói gì hết, trực tiếp tiền trảm hậu tấu, đem theo sính lễ tới cửa, lại nói mình tới cầu hôn. Lâm Thuý ‘Vân bên kia đương nhiên là bị dọa đến gà bay chó chạy, kém chút nữa trực tiếp đóng sập cửa trước mặt Lục Mặc Thâm Bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, sau khi cầu hôn thì bước kế tiếp chính là kết hôn, sau đó lập tức liền phải sinh con. Sau đó cả đời này của cô đều sẽ bị trói chặt ở bên người Lục Mặc Thâm…
Thích Lục Mặc Thâm là một chuyện nhưng hiện tại cô ấy chỉ mới vừa mới nghiệp, còn chưa bắt đầu bước vào xã hội, vẫn chưa hoàn thành giấc mộng của mình, thậm chí đến cả việc muốn đi ra bên ngoài xông pha cũng chưa kịp, đã phải làm mẹ rồi sao?
Cô ấy cũng không phải là chán ghét trẻ con, chỉ là cô ấy còn chưa có chuẩn bị kỹ càng mà thôi.
Thế nhưng là mẹ Lâm và cha Lâm dường như đã đợi Lục Mặc Thâm tới cửa cầu hôn thật lâu thật lâu rồi. Thật vất vả chờ đến ngày này, làm sao có thể để Lâm Thuý Vân chặn Lục Mặc Thâm ở bên ngoài?
Lục Mặc Thâm còn chưa bị chặn ở bên ngoài, mẹ Lâm đã trực tiếp lấy cây chổi quét Lâm Thuý Vân ra ngoài.
Cứ như vậy Lâm Thuý Vân hồi hộp vô cùng đứng tại ban công ở bên ngoài, cách một lớp cửa thủy tinh trong suốt, nhìn Lục Mặc Thâm trò chuyện vui vẻ với cha mẹ mình, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ.
Mặc dù không nghe quá rõ, thế nhưng từ bộ dạng hân hoan nhảy cẵng lên của bọn họ, Lâm Thuý Vân liền có thể hiểu được. Mẹ Lâm thậm chí còn sắp xếp cho cháu trai học ở nhà trẻ nào rồi!
“Mẹ, mau mau cho con đi vào đi!”
Lâm Thuý Vân ở bên ngoài điên cuồng phá cửa: “Mọi người có phải có chút quá đáng hay không? Bàn luận chuyện hôn sự của con, có phải cũng nên để người trong cuộc là con đây nghe một chút chứ?”
Mẹ Lâm bị tiếng đập cửa chọc phiền liền vọt thẳng tới cửa, sau đó mở cửa thủy tỉnh ra một khe hẹp: “Lâm Thuý Vân, mẹ hỏi con, con thích Giáo sư Lục sao?”
Lâm Thuý Vân sửng sốt một chút, gật đầu: “Đương nhiên là thích”
“Vậy con có phải đã đáp ứng lời cầu hôn của cậu ta không?”
Tiếp tục gật đầu: “Phải, chuyện này là thật”
“Vậy mẹ hỏi con, muốn chia tay sao?”
“Chia tay?”
Chỉ mới nghe được hai chữ này, sắc mặt Lâm Thuý Vân lập tức liền thay đổi, sau đó trong lòng giống như bị một cây kim xuyên qua vậy, đột nhiên đau đớn.
Cô dùng tốc độ ánh sáng läc đầu: “Mẹ, sao vậy? Lục Mặc Thâm, tên khốn kia muốn chia tay sao?”
“Mẹ nhổ vào, mẹ đang hỏi con, con muốn chia tay sao?”
Lâm Thuý Vân liên tục không ngừng lắc đầu: “Không muốn chia tay, có chết cũng không chia tay!”
“Sao lại không được! Người ta dù gì cũng là củ khoai nóng bỏng tay, nếu con không có ý nghĩ trói chặt người ta, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị người khác cuỗm mất, đến lúc đó con có khóc đăng trời!”
Lâm Thuý Vân dựa vào bên cửa muốn chen vào: “Nhưng vấn đề ở đây là con gái của mẹ cũng rất hấp dẫn đó, còn có không ít người theo đuổi con đây này!”
“Vậy mẹ hỏi con, có đẹp trai được như giáo sư Lục không?”
“Nói thật, không hề có!”
“Có nhiều tiền băng con rể nhà ta sao?”
“Chắc chắn là không có!”
“Có đối xử với con được như con rể ta không? Có thể vì con đến mạng cũng không cần không?”
Lâm Thuý Vân trong nháy mắt liền bó tay rồi Mẹ nó chứ, vì sao nghe kiểu nói này của mẹ mình, Lâm Thuý Vân lại hận không thể quỳ xuống ngay tại chỗ cầu xin Lục Mặc Thâm cưới cô vậy?
Nhìn thấy một mặt Lâm Thuý Vân bối rối khó xử, mẹ Lâm lắc đầu: “Cho nên, trước khi bọn mẹ bàn xong chuyện, con ngoan ngoãn ở lại đây cho mẹ, tuyệt đối đừng phá rối chuyện tốt của mẹt”
“Mẹ thực sự không cần con ở đó sao?”
Lâm Thuý Vân còn chưa nói xong, liền trực tiếp bị ăn bơ. Thậm chí cô còn tinh mắt thấy mẹ ruột của mình khóa trái cửa.
Chuyện kế tiếp không có Lâm Thuý Vân chen vào, quả thực chính là nước chảy thành sông, hết sức thuận lợi.
Cho nên thời điểm Lâm Thuý Vân đang bị Giáo sư Lục lừa gạt đến trên giường chuẩn bị làm chút chuyện, điện thoại của Tô Kim Thư liền kịp thời gọi tới.
Lâm Thuý Vân còn tưởng rằng mình trốn qua một kiếp rồi, nhưng mà ai biết tên Lục.
Mặc Thâm này sau khi cô nhận điện thoại vẫn không từ bỏ ý định cũ. Lâm Thuý Vân thật sự là hết cách, chỉ có thể tìm cái cớ để dập máy điện thoại.
Mà phía bên kia điện thoại, sau khi Tô Kim Thư nổi giận đùng đùng rời đi, lúc này Lệ Hữu Tuấn mới ngẩng đầu lên. Nhìn qua bóng lưng của cô, anh cuối cùng cũng để công việc trên tay xuống, cầm lấy bên cạnh điện thoại bấm một cái dấy số.
Điện thoại vang lên một tiếng rồi lập tức được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của trợ lý Lâm “Ông chủ”
Giọng của Lệ Hữu Tuấn rất bình tĩnh: “Bên kia chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Đều đã chuẩn bị gần như là ổn thoả. Ông ¡ nghị cấp cao buổi sáng ngày mai có cần tiếp tục không?
Lệ Hữu Tuấn nhìn lướt qua bảng lịch trình bên người, nhẹ gật đầu: “Hết thảy như cũ”
“Vâng”
“Trước hôm nay sẽ xử lý hoàn tất tài liệu, ban đêm cậu báo cho các quản lý cấp cao, buổi sáng ngày mai tiến hành thảo luận trên hội nghị”
“Vâng, vâng”