Chương -
Trước đó ở thành phố Ninh Lâm, anh ta không làm gì được Lệ Hữu Tuấn nên chỉ có thể để mặc cho người kia bắt nạt mình.
Nhưng giờ thì khác rồi, đây không phải là nước Thiên Hoàng, lại càng không phải là Ninh Lâm.
Cho dù Lệ Hữu Tuấn có ba đầu sáu tay cũng không thể vươn dài tới đây được.
Bây giờ đến lượt anh ta báo thù, có oán báo oán.
Sau khi làm thủ tục xuất viện cho Mộ Mẫn Loan xong, Lệ Hữu Tuấn đang chờ ở đại sảnh, vừa quay đầu lại đã thấy Tô Kim Thư và Tô Duy Nam đẩy Mộ Mẫn Loan ra.
Anh hơi nhíu mày, bước lên trước dò hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tô Kim Thư giải thích: “Anh em quyết định đưa Mộ Mẫn Loan về chăm sóc”
“Vậy cũng tốt”
Sau khi lên xe, không khí trong xe bồng rơi vào yên lặng đến lạ thường, Thỉnh thoảng Tô Kim Thư lại quay đầu nhìn Mộ Mẫn Loan đang nãm ở phía sau, không biết mình nên nói cái gì cho phải.
Những lời an ủi cô muốn nói với Tô Duy Nam căn bản chẳng có tác dụng gì, chẳng bằng để cho anh yên tĩnh một chút Những ngày sau đó, mặc dù Tô Duy Nam phải đi giám sát công việc của tập đoàn Âu thị, nhưng mỗi bốn giờ chiều anh sẽ có mặt đúng lúc ở phòng của Mộ Mẫn Loan, sau đó ôm cô lên xe lăn, dẫn cô ra ngoài đi dạo một chút.
Anh sẽ đưa cô ra hóng gió biển một lúc, đưa đi ngắm hoa, hoặc là đến ga tàu điện ngầm nhìn người xa như nước, vội vàng đến đi.
Thậm chí, trước giờ Tô Duy Nam luôn ít nói ít cười lại bỗng như biến thành một người khác hẳn, bắt đầu thích nói lảm nhảm rất nhiều.
Trên đường đi nếu anh biết cái gì, thỉnh thoảng anh sẽ nói cho Mộ Mẫn Loan nghe.
Ngày đó, Lệ Hữu Tuấn thấy Tô Kim Thư và hai đứa bé tù túng quá nên chuẩn bị dẫn họ ra ngoài đi dạo một vòng.
“Em muốn đi đâu?”
Trong xe, Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn về phía Tô Kim Thư.
Tiết trời ở đây đã sắp về cuối thu, ven trường trồng rất nhiều cây ngô đồng, lá cây bay tán loạn, vô cùng đẹp mắt.
Tô Kim Thư ngồi kế bên ghế lái, cô đưa tay chống hàm, có hơi buồn bực và nhàm chán “Rõ ràng anh biết em tới đây lần đầu mà còn hỏi em muốn đi đâu, em nói cho anh biết, chỗ nào em cũng muốn đi cả.”
“Vậy anh đưa em đi khắp mọi nơi nhé, mỗi chỗ đều ghé qua?”
Tô Kim Thư suy nghĩ một chút: “Vậy đi, trước tiên anh lái xe đưa hóng gió đã, đợi đến khi có nơi nào em thích thì mình dừng lại, được không?”
“Được.
Quảng trường Elburg.
Quảng trường này rộng bát ngát mênh mông, chim bồ câu bay lượn tự do trên bầu trời, thỉnh thoảng sẽ có người qua đường và du khách cho bọn chúng ăn.
Người bên này hầu như không giống với người trong nước, dù là nam hay nữ, họ đều.
rất chăm chút cho hình tượng bản thân.
Đàn ông đều mặc âu phục, giày da, tóc chải cẩn thận và tỉ mi, áo khoác dài màu nâu đậm LV, khoác lên vai mẫu khăn quàng cổ mới nhất, mang đậm phong cách của Anh.
Tô Kim Thư chống cằm nhìn cách đó không xa, có mấy bà cụ gần tám mươi chín mươi tuổi, mặc dù đã tóc hoa râm nhưng vẫn vô cùng tao nhã.
Mỗi người đều quấn một chiếc khăn lụa tỉnh tế, trước ngực đeo ghim cài áo với hình thù lạ mắt, trong tay một chiếc dù che nắng.
Thấy cảnh này, Tô Kim Thư không nhịn được cảm thán: “Những người này yêu quý cuộc sống thật đấy”
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn những người đang đi qua đi lại trên quảng trường, anh không hề nói cho Tô Kim Thư biết, thực ra đây là khu nhà giàu.
Khi con người ta không phải lo nghĩ đến chuyện bôn ba vì no ấm, đương nhiên họ sẽ trải qua những tháng ngày tao nhã vô cùng.
Nhưng nếu đi đến khu người nghèo xem những lưu dân kia thì biết, cho dù có là quốc gia xinh đẹp thế nào, nó cũng sẽ tồn tại những bức tranh đen tối và xấu xí.
Ở đó có đầy rẫy cảnh bạo lực máu tanh, cướp bóc và ăn cấp, thậm chí giết người cũng liên tục xảy ra.
“Hình như bên kia có nghệ sĩ lang thang, chồng à, mình đi qua xem một chút đi.”
“ừ” Sau khi Lệ Hữu Tuấn đậu xe xong, Tô Kim Thư kéo cánh tay anh, dẫn hai thằng nhóc tản bước trong quảng trường.
Bốn phía người đến người đi, tiếng đàn phong cầm vang vọng xung quanh vô cùng dễ nghe.
Tô Kim Thư đứng bên cạnh cây cầu đồng tâm, nhìn thấy hai bên cầu treo đây xích sắt và khóa đồng tâm, cô cũng đi mua hai cái.
Phía trên khắc tên mình và Lệ Hữu Tuấn, cùng với hai đứa trẻ, sau đó khóa nó ở trên cầu.
Toàn bộ quá trình này, Lệ Hữu Tuấn ôm hai đứa bé, yên lặng đứng sau lưng cô.
“Sau khi khóa đồng tâm này lại, một nhà bốn người chúng ta sẽ mãi mãi không xa rời.”
Nói xong, cô vui vẻ vùi vào lòng Lệ Hữu Tuấn.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo gió màu xám tro nhạt, quấn cả khăn quàng cổ.
Bờ vai của anh rất rộng, cứ thế ôm cả đứa bé và Tô Kim Thư vào lòng.
Tô Kim Thư cũng mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, phía dưới là quần dài màu vàng nhạt đến mắt cá chân, mang một chiếc mũ lông xù, trông vừa điềm tĩnh vừa dịu dàng.
Lúc bốn người nhà họ đứng trên cầu đồng †âm, bỗng nhiên có một giọng nói già nua vang lên từ phía sau: “Mấy vị à, có muốn tôi vẽ cho mọi người một bức chân dung không?”
Tô Kim Thư kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy một họa sĩ lang thang tóc trắng bạc phơ, đội mũ nồi, ngậm một điếu thuốc lá trong miệng đang vui vẻ nhìn họ.
“Có vẽ chúng ta được không?”
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn một chút, ánh mắt nhìn như đang dò hỏi.
Trước đôi mắt ngập vẻ mong chờ của cô, sao Lệ Hữu Tuấn có thể nhẫn tâm từ chối được, vẻ mặt anh hết sức dịu dàng, gật đầu nói: “Được: Vậy là một nhà bốn người đứng trên cầu, Lệ Hữu Tuấn ôm Tô Mỹ Chị, Tô Kim Thư giữ Tô Duy Hưng.
Cách đó không xa, vị họa sĩ nọ nghiêm túc bắt đầu vẽ cho họ.
Khoảng một giờ qua đi, hai đứa nhóc sắp không đợi nổi nữa thì rốt cuộc họa sĩ cũng vẽ xong.
“Xong rồi”
Ông ta đứng lên, đưa bức tranh này cho họ.
“Hai người là đôi vợ chồng xứng đôi vừa lứa nhất mà tôi biết, một nhà bốn người thật sự rất hạnh phúc, cho nên tôi vẽ miễn phí bức tranh này cho mọi người.”
Tô Kim Thư vô cùng vui vẻ, cô cẩn thận nhận lấy bức tranh này.
Trong hình, vẻ mặt hai người đều rất đỗi dịu dàng, trong mắt họ dường như không còn ai khác.
Người họa sĩ này thật sự rất giỏi, vẽ gia đình sống động như thật, giống như chụp ảnh ra vậy, ngay cả mỗi sợi tóc gáy cũng rất giống thật.
“Vẽ đẹp quá, có thể cho bọn tôi bức tranh này thật sao?”
Tô Kim Thư vô cùng hài lòng nâng bức vẽ lên.
Họa sĩ nọ gật đầu: “Đương nhiên rồi, cảm ơn hai người đã đồng ý làm mẫu cho tôi”
Khi cả nhà Tô Kim Thư xoay người lên xe, ánh mắt của họa sĩ nó dần trở nên lạnh buốt.
Ông ta kéo vành nón của mình thấp xuống, nhanh chóng xoay người chạy về một góc trong quảng trường cách đó không xa.
“Chân dung mà mấy người muốn đây”
Ông ta đưa bản sao chân dung cho một người đàn ông.
Người nọ mở ra nhìn thử, sau đó thoải mái đưa một phong bì tiền cho ông ta.
“Đây là thù lao của ông”
“Cảm ơn, cảm ơn ạ”
Họa sĩ lang thang nọ ước chừng độ dày của phong bì, đôi mắt sáng rực trong chớp mắt.
Sau khi nhìn thử số tiền trong phong bì, nhiêu đây đủ cho ông ta không phải làm việc suốt nửa năm.
Đợi đến khi họa sĩ lang thang nọ đi khỏi đó, người đàn ông mới từ từ cởi chiếc mũ trên đầu mình xuống.
Khuôn mặt anh tuấn mới lộ ra.
“Asius, sao rồi?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, một người phụ nữ trung niên nước ngoài, trông khí chất vô cùng cao quý đang kéo vành nón đi tới đó.
Bà là người gốc nước M, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng, nhìn cũng rất tinh xảo.
Chỉ tiếc là trên khuôn mặt đó như bị mây mù bao phủ, có lẽ tâm trạng đang rất kém.
Asius xoay người đưa bức vẽ trong tay.
cho người phụ nữ kia: “Bà Smith, đã lấy được ảnh chân dung rồi, bà xem thử”
Người phụ nữ được gọi là Smith khế thở dài một hơi.
“Có chân dung thì làm gì được chứ?”
Chỉ có điều lời bà ta còn chưa nói hết, ánh mắt đã rơi vào bức tranh trên tay Asius.
Sau đó bà ta nuốt hết những lời định nói.