Chương -
Anh vừa mở lời thì đã nghe thấy tiếng vang lanh lảnh ở phía sau.
Là một bộ đội đặc chủng, Lệ Hữu Tuấn quen thuộc với âm thanh này đến mức không thể nào quen hơn.
Đây là tiếng súng lên cò!
Lúc Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn lại, sau lưng Tô Kim Thư đã xuất hiện một người đàn ông cao lớn.
Trên người hăn ta vô cùng bẩn thỉu, mùi hôi thối bốc lên, tóc tai cũng rối tung rối mù như ổ gà, chứng tỏ đã rất lâu rồi không thèm chải chuốt.
Từ ngoại hình này mà nói, có lẽ đây là lưu dân chạy từ chỗ khu dân nghèo tới đây.
Nhưng mà trong tay lưu dân này có súng, họng súng đen ngòm kia đang nhắm vào sau gáy Tô Kim Thư.
Hắn ta măng bằng giọng tiếng Anh khàn: “Không được nhúc nhích, nếu không tao sẽ bắn chết cô ta”
Lúc này đây, Tô Kim Thư đã hồn phi phách tán rồi, dường như phản ứng đầu tiên của cô là che lên bụng mình.
Mà đúng lúc này, khí áp trên người Lệ Hữu.
Tuấn như hạ đến điểm âm, khuôn mặt anh tuấn bất phàm toát lên ý đồ chém giết.
Nhưng giờ Tô Kim Thư đang ở trong tay người đàn ông kia, nếu như anh hơi bẩn cẩn một chút thôi thì Tô Kim Thư có thể xảy ra chuyện.
Vốn Lệ Hữu Tuấn đang siết chặt nắm đấm dần nhẹ nhàng buông ra, bắp thịt căng cứng khắp người cũng buông lỏng.
Anh phối hợp đưa tay qua đỉnh đầu: “Được, tôi không động, anh bình tĩnh một chút”
“Good, vậy mới đúng chứ.”
Người đàn ông lạnh lùng nở nụ cười, sau đó đẩy Tô Kim Thư một cái: “Đi xuống cho tao”
Lệ Hữu Tuấn đi đẳng trước, Tô Kim Thư bước theo sau.
Người đàn ông nọ giữ lấy cổ Tô Kim Thư, tay kia thì cầm súng để lên gáy cô.
Hãn ta vô cùng nhạy bén nằm được nhược điểm của Lệ Hữu Tuấn.
Sau khi yêu cầu hai người họ xuống lầu, họ mới phát hiện trong phòng khác còn hai người da đen.
Mấy người này đang khống chế hai bên Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan.
Cách ra tay của họ rất giống nhau, bắt phụ nữ để uy hiếp đàn ông, vậy thì người kia mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc này đây, ánh mắt Tô Duy Nam nhìn bọn họ đã lạnh đến cùng cực.
“Mấy người muốn gì?”
Mấy tên kia quan sát Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn một phen, ánh mắt lộ ra vẻ tham lam vô cùng: “Bọn mày có nhiều tiền lắm phải không?”
“Nếu mấy người cần tiền thì bao nhiêu tôi cũng có thể cho được, nhưng điều kiện là không được động vào các cô ấy, nếu không dù tôi có đưa tiền cho mấy người thì cũng phải mất mạng thôi.”
““Đoàng”“
Lệ Hữu Tuấn còn chưa nói xong thì trong phòng bỗng vang lên tiếng súng inh tai.
Ngay sau đó, dường như Lệ Hữu Tuấn không còn bất kỳ phản kháng nào nữa, anh ngã nhào về phía trước.
Máu tươi từ từ chảy ra trong cơ thể…
“Mày nói nhiều quá”
Chứng kiến cảnh tượng này, Tô Kim Thư không bình tĩnh nổi, co hoảng sợ lao về phía Lệ Hữu Tuấn.
Nhưng có điều còn chưa kịp bước chân, cô đã bị người đàn ông phía sau kéo mạnh tay lại, không thể nào nhúc nhích.
Tô Kim Thư điên cuồng giấy dụa kêu to: “Buông tôi ra, buông tôi ra, Lệ Hữu Tuấn”
Bởi vì dưới người anh máu chảy ra càng lúc càng nhiều hơn, nếu cứ tiếp tục để như vậy, còn chưa kịp đưa đi bệnh viện thì có thể anh sẽ gặp nguy hiểm vì mất máu quá nhiều.
“Tao nói mày ngậm miệng lại, nghe chưa hả?”
Người đàn ông nọ lôi mạnh cánh tay của Tô Kim Thư, họng súng đen ngòm nhằm thẳng tàn nhẫn vào trán cô.
Vẻ hung thần ác sát hiện rõ trên khuôn mặt, bắp thịt trên mặt hắn cũng dần nhăn nhó: “Yên lặng, tao bảo mày yên lặng đi.”
Tô Duy Nam bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng đó, khí áp quanh người anh hạ thấp ngay tức thì.
Trong đôi mắt đào hoa như giấy lên mưa o gió lớn.
Anh ta liếc mắt nhìn họng súng trên đầu Mộ Mẫn Loan và Tô Kim Thư, hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời anh giờ lại bị người ta dí súng vào đầu.
Nếu giờ anh mà ra tay thì cùng lắm chỉ cứu được một người, vậy thì nên cứu Mộ Mẫn Loan hay Tô Kim Thư đây?
Cho dù mất đi ai anh cũng không thể nào chấp nhận nổi.
“Mấy người tới từ khu dân nghè phải không, mục đích đơn giản chỉ có thể cho mấy người, nhưng đừng làm thương tổn những người phụ nữ này”
Tô Duy Nam nói đến đây thì xoay người đi tới bên cạnh Lệ Hữu Tuấn, dường như anh muốn kiểm tra vết thương của người kia.
Nhưng anh còn chưa bước được một bước, khẩu súng đang đè trên gáy Tô Kim Thư bỗng vung lên.
Tô Kim Thư bị tên kia đẩy một cái ngã nhào về phía trước, suýt nữa thì ngã lăn xuống.
đất Theo sau đó là tiếng hét giận dữ của người đàn ông, tàn bạo nhìn chảm chãm về phía Tô Duy Nam: “Ai cho phép mày động đậy? Đứng yên ở đó, không được nhúc nhích.”
Sắc mặt của Tô Duy Nam khó coi vô cùng, anh âm trâm nhìn người đàn ông đối diện: “Nếu còn tiếp tục làm vậy nữa thì cô ta sẽ chết”
Người đàn ông da trắng kia đưa tay bóp cổ Tô Kim Thư: “Tao muốn người phụ nữ này, còn những kẻ khác chết sống thế nào tao không quan tâm”
Nói tới đây, hẳn ta nhìn Mộ Mẫn Loan một chút rồi lại nhìn Tô Kim Thư, vẻ mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười quái dị.
“Bên ngoài mưa to như thế, tối nay đừng ai nghĩ tới chuyện xuống núi, nếu đã ở lại đây lâu như vậy, không băng chúng ta chơi một trò chơi đi.”
Lúc này đây, nước mắt của Tô Kim Thư nhạt nhào, cô tuyệt vọng nhìn Lệ Hữu Tuấn đang nằm dưới đất, khóc như mưa.
Cô nằm chặt lấy góc áo trước bụng mình, khóc không thành tiếng: “Mấy người điên rồi, cái đám người điên này, mấy người là ma quỷ hả”
Thấy máu dưới người Lệ Hữu Tuấn đã kết lại thành từng cục máu màu đỏ sậm, dây cung cuối cùng trong đầu Tô Kim Thư cũng đứt gấy.
Cô mắng chửi rồi xoay người lao về phía cơ thể người đàn ông da trắng phía sau lưng.
Mặc dù vóc người của cô không đến mức lùn nhưng đối với người đàn ông sau lưng mà nói thì không đáng nhắc tới.
Cú va chạm này chẳng những không động chạm gì tới người đàn ông nọ mà ngược lại bên kia . Tôi còn khiến hắn có cơ hội giơ khẩu súng trong tay lên.
Chuôi súng đập mạnh lên đầu Tô Kim Thư, thậm chí một tiếng hừ cô cũng không kịp phát ra, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, máu tươi trên trán dần chảy xuống.
Đầu cô đau quá. Trước mắt như biến thành màu đen, dường như không còn nhìn thấy rõ.
Tô Kim Thư cứ co quắp ngã dưới đất như vậy, ý thức của cô dân trở nên mơ hồ.
Mặc dù là vậy, cô vẫn đưa tay trái bảo vệ lấy bụng mình, tay phải cố gắng đỡ cơ thể, từng chút từng chút một lết về phía Lệ Hữu Tuấn.
“Lệ Hữu Tuấn…”
Dường như Tô Kim Thư đã dùng hết sức lực trên cơ thể mới có thể bò đến bên người anh.
Cô nằm chặt lấy tay Lệ Hữu Tuấn, nếu lần này hai người họ chạy trời không khỏi nắng, có chết cô cũng muốn được chết cùng anh.
Lần này rốt cuộc Tô Duy Nam cũng bị chọc điên rồi: “Bọn rác rưởi chết tiệt.”
Anh mắng một câu vô cùng giận dữ, động tác vung ra theo một góc độ lạ thường, đánh một đòn lên bụng của người đàn ông da trắng Người nọ bị đá ngã nhào xuống đất, cả buổi trời cũng không bò lên được.
Thấy Tô Duy Nam định động thủ, hai tên da đen kia cũng kéo Mộ Mẫn Loan đang ngồi trên xe lăn dậy.
Trong mắt họ tràn ngập vẻ sợ hãi đối với Tô Duy Nam, nhưng họ rất nhanh ý thức được một điều, trong tay họ còn có con tin.
Bọn họ hét lớn bằng giọng tiếng Anh không mấy rảnh rõi.
“Dừng tay lại, nếu không tao sẽ bản cho cô †a một phát, bản nổ tung đầu cô ta đấy”
Tô Duy Nam nhìn họng súng đen ngòm trên đầu Mộ Mẫn Loan, do dự vài giây.
Rốt cuộc dưới ánh nhìn chăm chăm của hai người da đen kia, cuối cùng anh cũng quyết định buông nắm đấm xuống.
“Mẹ nó.”
Tên da trắng vừa bị đánh một đòn cũng vịn vách tường đứng dậy, bước chân loạng chà loạng choạng.