Chương
Mà giờ phút này, không ai biết được, lúc Lệ Hữu Tuấn đưa ra quyết định này anh đã có bao nhiêu đau lòng.
Cái loại cảm giác này, giống như có ai đó đang sống sờ sờ xé rách lồng ngực anh, sau đó dùng tay móc trái tim của anh ném ra ngoài vậy, còn độc ác đạp lên mấy cái.
Loại cảm giác đau đớn tê tái này, cơ bản không có cách nào dùng ngôn ngữ để diễn tả hết được.
Nhưng anh lại không thể suy sụp được, nếu như anh sụp đổ thì Tô Kim Thư biết phải làm sao đây?
Sau khi nghe thấy Lệ Hữu Tuấn nói, hai người Mộ Mẫn Loan và Tô Duy Nam đột nhiên chìm vào sự yên lặng vô tận.
E rằng! Đây chính là cách tốt nhất với Tô Kim Thư.
Nếu bàn ngược lại, lúc này nếu đứa bé không còn thì tương lai họ có thể sinh tiếp.
Nhưng nếu ngay cả tính mạng của Tô Kim Thư không còn thì Ba ngày tiếp theo, tất cả mọi người đều biểu hiện rất bình thường, không có sự khác thường nào.
Mà hình như Tô Kim Thư cũng bị bọn họ giấu diếm ổn, mỗi ngày cô đều trải qua rất hài lòng.
Buổi sáng, cô sẽ chào hỏi với em bé, nói chào buổi sáng với nó.
Buổi tối trước khi ngủ, cô cũng sẽ lôi kéo hai anh chị nói chào hỏi với bé con, chúc bé ngủ ngon.
Chỉ có một điểm khác biệt, dường như cô lại càng dính lấy Lệ Hữu Tuấn hơn lúc trước.
Cho dù Lệ Hữu Tuấn đi đâu cô cũng sẽ nhất quyết đi theo bằng được.
Cho dù là nơi công cộng hay trong trang viên, nhưng chỉ cần là điều cô muốn, sẽ không chần chừ gì mà hôn trộm một cái lên môi Lệ Hữu Tuấn.
Với tình trạng phá phách như vậy của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn thật sự không có cách nào.
Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.
Trong ba ngày qua, dường như Tô Kim Thư trải qua rất rất hài lòng.
Cô luôn không biết kìm chế mà nhắc đến chuyện tương lai, mặc kệ là lúc hai người đang đi bộ, lúc ăn cơm hay ngay cả lúc hai người ôm nhau ngủ.
“Ông xã, anh đã nghĩ ra tên gì để đặt cho con của chúng ta chưa?”
Lúc ngủ, Tô Kim Thư dựa vào trong lòng Lệ Hữu Tuấn, đột nhiên ngẩng đầu.
Lệ Hữu Tuấn hơi bị bất ngờ, nhưng anh vẫn rất thành thật như mọi khi lắc đầu: “Tạm thời anh vẫn chưa nghĩ đến”
Tô Kim Thư cảm thấy hơi tiếc nuối “À thế à..”
Cô cẩn thận dùng tay mình, dùng ngón tay trỏ vẽ những vòng tròn trên ngực Lệ Hữu Tuấn: “Em đã nghĩ ra được tên mụ cho dưa nhỏ rồi, nếu là con gái thì sẽ gọi là Viện Viện, nếu là con trai thì sẽ gọi là Đoàn Đoàn, tên thật thì sẽ để cho anh nghĩ”
Lệ Hữu Tuấn cầm tay cô, ánh mắt hơi phức tạp.
Tròng mắt Tô Kim Thư xoay tròn, lật một cái đã ngồi lên trên người của anh.
Hai tay cô chống lên bả vai của Lệ Hữu Tuấn, cao ngạo nhìn từ trên xuống anh: “Ông xã..”
Lúc Tô Kim Thư nói chuyện, giọng nói rất êm ái, giống như đang làm nũng vậy.
Thấy cô như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng không kìm được trong ngực anh nóng lên: “Ừ, anh đây”
“Anh có nhớ… Đã bao lâu rồi chúng ta không có cái kia không?”
Lệ Hữu Tuấn kéo hông của cô, không cho cô đè lên bụng mình: “Bây giờ tháng của em đã lớn lắm rồi, không được”
“Nhưng người ta nhớ anh lắm đó”
Sau khi Tô Kim Thư bị từ chối, lập tức đã chuyển sang hình thức làm nững.
Cái đầu nhỏ kia cứ một mực lao vào trong lòng anh, cơ thể cũng không chịu yên ổn giấy dụa.
“Được, nghe lời đi.”
“Không thích, em không nghe, bây giờ chạm cũng không chạm vào người ta, có phải anh chê em mang thai trở nên xấu xí, dáng người thay đổi phải không?”
“Anh xeml Anh không nói gì tức là đang ngầm thừa nhận rồi! Đàn ông các anh đều giống nhau hết, trước khi kết hôn thì nói chuyện lọt tai lắm, sau khi kết hôn thì..”
Lời oán trách của Tô Kim Thư còn chưa kịp nói xong, miệng đã bị chặn lại giây sau đó, cô chỉ cảm thấy một trận trời đất đảo lộn.
Nhìn thấy ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn có vẻ hơi mất khống chế, Tô Kim Thư chẳng những không lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ngược lại dương dương đắc ý ôm lấy cổ của anh.
“Ông xã, em yêu anh..”
Lệ Hữu Tuấn nhìn cô, trong lòng có trăm nghìn lo lắng, một giây sau đó đã bị quẳng đi mất hút.
Giờ phút này anh chỉ muốn bình yên cảm nhận mặt chân thật nhất của Tô Kim Thư.
Vẻ đẹp của cô, sự hồn nhiên của cô, tất cả mọi thứ của cô.
Bóng đêm từng chút trở nên sâu sắc hơn, lúc này Lệ Hữu Tuấn không muốn nghĩ đến cái gì nữa.
Anh cũng không muốn suy nghĩ sau ngày mai, hai người bọn họ sẽ đối diện long trời lở đất như thế nào.
Anh cũng không muốn lo lẳng sau khi mất đi đứa bé, tình cảm giữa hai người cuối cùng sẽ trở nên như thế nào nữa Bây giờ anh chỉ thầm nghĩ muốn c‹ Đêm nay, Tô Kim Thư có vẻ đặc biệt dùng sức.
“Ông xã, em yêu anh..”
Lúc Tô Kim Thư lại nói lời này lân nữa, Lệ Hữu Tuấn chuẩn bị đáp lại cô, lại đột nhiên cảm giác ý thức của mình đã tan rã, cả người từ trên xuống dưới dường như không có sức, anh sợ là đã bị bỏ thuốc?
Đột nhiên Lệ Hữu Tuấn cảm thấy choáng váng đầu, hoa mắt, cả người rời rã, hơn nữa mấy ngày nay tôi nào Tô Kim Thư cũng quấn lấy anh, anh cũng thật sự hơi mệt mỏi.
Ngay sau khi anh ý thức được mình bị bỏ thuốc, thần kinh cả người đang căng thẳng đột nhiên thả lỏng, cả người mơ mơ màng màng ngủ mê man.
Tính cảnh giác của Lệ Hữu Tuấn rất mạnh, cho nên Tô Kim Thư cơ bản cũng không dám bỏ thuốc trong một lần với anh, sợ anh nhận ra được.
Quấn quýt bên cạnh anh mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đánh lên người một ít phấn thơm, sau đó đến buổi tối, lại tô một ít bên dưới son.
Tích lũy cho đến hôm nay, cô cảm giác Lệ Hữu Tuấn sẽ ngủ thẳng đến trưa mai cũng không tỉnh nổi!
Tô Kim Thư lôi một cái valy từ trong góc tủ ra, ở trong valy là quần áo mà mấy hôm nay cô nhân dịp Lệ Hữu Tuấn không chú ý đã sắp xếp sẵn.
Tuy cô là người đơn thuần nhưng lại không ngốc, từ ngày nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đến, thông báo để cô đến nhận kết quả muộn hơn, cô đã loáng thoáng cảm thấy có gì đó không đúng Hơn nữa sau đó, Lệ Hữu Tuấn ra ngoài một chuyến đã vội vã trở về, không quên đưa cô đi làm kiểm tra sức khỏe. Trong lòng cô lập tức xuất hiện một loại dự cảm không hay.
Vì vậy lúc cô thử máu đã để ý, lại làm thêm một phần siêu âm bốn chiều và xét nghiệm máu.
Mà hai ngày trước, cô đã nhận được báo cáo kết quả, nhìn trên đó dòng chữ thông báo bệnh tim bẩm sinh kèm theo tổn thương cơ tim mức độ nghiêm trọng, Tô Kim Thư chỉ cảm thấy giống như trời sập.
Cô cứ ngồi như vậy ngoài hành lang trọn nửa tiếng.
Thảo nào gần đây Mộ Mẫn Loan cứ nhìn cô bãng ánh mắt có gì đó không đúng lầm, chẳng trách bọn họ lại tránh kết quả kiểm tra thân thể của cô còn không kịp.
Đây là do một tuần trước bọn họ đã cầm được kết quả kiểm tra thật sự của cô, hơn nữa ba người bọn họ còn kết hợp với nhau giấu diếm cô.
Đêm qua, cô đã lén lấy được điện thoại của Lệ Hữu Tuấn, dùng ngày sinh nhật của mình mở khóa được mật khẩu điện thoại của anh.
Trong lịch sử trò chuyện, liên tục hơn hai mươi số điện thoại liên lạc của các bệnh viện, trong hộp thư đến chỉ có duy nhất một tin nhắn hẹn ngày làm phẫu thuật.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy như sét đánh, giống như máu toàn thân đều lạnh đi.
Lệ Hữu Tuấn cũng không dự định sẽ đánh cuộc cho mười phần trăm kia…
Anh muốn phá bỏ đứa bé trong bụng cô, như vậy thì có thể đảm bảo mức độ an toàn tính mạng cao nhất cho cô.
Nhưng đứa bé trong bụng cô cũng đã hơn tám tháng rồi, cô có thể nghe được nhịp tim của đứa bé, thậm chí còn có thể cảm nhận được động tác của bé.
Một sinh mạng cứ như vậy mà biến mất, cô không chấp nhận được, cô cũng không làm được!
Cô thà tin vào kỳ tích, tin tưởng mười phần trăm này sẽ có khả năng thành công!
Cô tự nguyện ngốc nghếch tin tưởng sau khi đứa bé được sinh ra, bệnh tìm bẩm sinh sẽ được chữa khỏi!
Vì một chút khả năng thành công này, cho nên cô đã ủ mưu suốt một tuần lễ, cẩn thận từng li từng tí, thận trọng.
Cô gần như rất sợ sẽ lộ ra một sợi tơ nhện hay dấu chân ngựa ở trước mặt Lệ Hữu Tuấn.
Mà kết quả cuối cùng là, cô đã thành công!
Sau khi đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Kim Thư đi đến bên giường Lệ Hữu Tuấn, trên gương mặt nhỏ bé xinh đẹp kia yên tĩnh như mặt nước, nhưng cặp mắt đó đã khóc sưng thành quả hạch đào từ lâu.
“Xin lỗi ông xã, thật sự em không thể ích kỷ như vậy, em muốn đặt cuộc cho mười phần trăm khả năng thành công, thật sự em không có cách nào mở to mắt nhìn đứa bé cứ thế mà rời khỏi em…”
Trong mơ hình như Lệ Hữu Tuấn đã ý thức được cái gì đó, đột nhiên lông mi anh nhíu lại.
Tô Kim Thư cố gắng cần chặt môi, không để cho mình khóc thành tiếng.