Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Hiện tại, điều duy nhất mà Lệ Hữu Tuấn và những người khác có thể biết được, đó là kẻ đứng đẳng sau và thao túng toàn bộ mọi việc là một nhân vật rất bí ẩn.
Người này có năng lực một tay che trời, thậm chí thế lực này còn lấn át cả Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn.
Muốn này cứu Tô Kim Thư ra từ trong tay người, thì có thể tưởng tượng được sẽ khó khăn bao nhiêu!
“Nếu mục đích của bọn họ chỉ là bắt Kim Thư đi, mà không phải tổn thương cô ấy, thì như vậy tạm thời chắc là cô ấy không nguy hiếm đến tính mạng”
Tô Duy Nam từ từ mở miệng: “Nhưng chỗ tôi lại có một vật thú vị, muốn anh nhìn một chút”
Lệ Hữu Tuấn cố gắng kìm nén cảm xúc lộn xộn trong lồng ngực của mình xuống, ánh mắt anh nhìn về phía Tô Duy Nam.
Lúc này, Tô Duy Nam mở một đoạn video ra.
Trong video có ba người xuất hiện, hai người đàn ông và một người phụ nữ, hơn nữa vừa may Lệ Hữu Tuấn lại đều biết ba người này.
Asius, bà Smith, còn có bác sĩ Weilia đã chết kia.
Lệ Hữu Tuấn vô cùng đạm mạc mà ngẩng đầu tới: “Đây là cậu ý gì?”
“Trong hai ngày qua, tôi đã đồng thời tiến hành điều tra và theo dõi mấy lần, tôi phát hiện ra sợ rằng chưa chắc Liễu Minh Hoa là kẻ sau màn cả chuyện này”
“Weilia này này đã mang thai được gần tám chín tháng rồi, số tháng không kém nhiều với Kim Thư, nhưng không phải là chỉ có một đưa. Đứa con của bà Smith bị sinh non cách đây một tháng trước, hầu như số tháng tuổi của đứa bé trong bụng ba người tương đương nhau”
“Ngày hôm qua, vệ sĩ mà tôi cử đi theo bà Smith đã nghe chuyện, nói gần đây bà Smith thường thần bí đi tới một bệnh viện cấp cao tư nhân, hơn nữa bụng bà Smith vốn bãng phẳng đột nhiên lại to ra, xem bụng thì cũng được bảy, tám tháng rồi”
“Anh đoán xem có phải trong lúc này đã có chuyện gì vô cùng thú vị xảy ra hay không?”
Chỉ cần bọn họ có thể nắm bắt được một chút dữ liệu hình ảnh về những người bí ẩn đó, thì dù là nơi cực kỳ nguy hiểm, anh cũng sẽ tìm ra bọn họ.
Đâu đó trong một lâu đài trên đảo bí ẩn Những con sóng lớn điên cuồng chảy ào lên những mỏm đá, tiếng “ào ào ào “của bọt sóng văng lên nghe rất to.
Năm cheo leo bên vách núi là một tòa lâu đài tráng lệ nguy nga kiểu châu Âu, nhìn qua đã biết tòa lâu đài này có mấy trăm năm lịch sử, nhìn có vẻ cổ xưa lại lãng mạn.
Ở chung quang tòa lâu đài trồng hoa oải hương màu tím, hình thành một biển hoa màu tím.
Lúc này đúng là mùa hoa oải hương nở rộ, chỉ cần đứng trên ban công của lâu đài nhìn rộng ra là sẽ thấy cả hòn đảo gần như bị chiếm trọn bởi biển hoa tím ngắt này, khung cảnh trông thật thích mắt.
Nhưng chỉ cần nghiêm túc cẩn thận quan sát một chút, là có thể phát hiện ra cứ cách hơn mười mét là có có một vệ sĩ vạm vỡ đóng quân ở bốn phía lâu đài.
Mà bên trong lâu đài, có hai mươi người hầu gái luôn túc trực ở đó, một số người sẽ đặc biệt chịu trách nhiệm về việc cắt tỉa hoa lá và cây cối, một số người thì chuyên làm vệ sinh và chuyên phụ trách nấu ăn.
€ó thể nói là cái gì cần có như ăn, mặc, ở, đi lại đều có, được sống trong một tòa lâu đài đẹp như tranh vẽ như vậy thì đây quả là một điều vô cùng hạnh phúc.
Nhưng là, đây lại là hình phạt dã man nhất dành cho người phụ nữ bị giam lỏng trong phòng ngủ ở trên tầng hai của tòa lâu đài.
Người phụ nữ kia mặc bộ váy dài cao quý nhất, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang trên bờ vai, lúc này cả người cô ấy đang co rúc ở trên giường rộng lớn, trên khuôn mặt nhỏ nanh thuần khiết không tỳ vết kia tràn đầy vẻ phòng bị và hoảng sợ.
“Cạch cạch.
Sau khi một âm thanh giòn giã vang lên, cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Ông Hồng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi vào từ bên ngoài, ông vô cùng lễ phép nhìn về phía người phụ nữ trên giường, vẫn duy trì khoảng cách xa cùng cô ấy, với thái độ hết sức cung kính: “Cô Tô, nên ăn cơm.”
Tô Kim Thư lạnh lùng nhìn chằm chăm ông Hồng, nhếch miệng lên rồi cười nhạt: “Ông Hồng, lẽ nào ông cho rằng đến lúc này, tôi vẫn có thể nuốt trôi cơm mấy người làm sao?”
Ông Hồng biết ít nhiều gì Tô Kim Thư cũng đang bực bội, ông cũng không quan tâm giọng điệu của Tô Kim Thư tồi tệ như thế nào, mà trên gương mặt đó vẫn nở nụ cười hiền lành vô cùng: “Cô Tô, xin cô bình tĩnh chớ nóng, từ khi cô tới nơi này thì sẽ không yên lành ăn xong một bữa cơm. Coi như cô không suy nghĩ cho mình, thì cũng phải suy nghĩ cho con trong bụng chứ”