Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Sau lần thương lượng đầu tiên bất thành, Tô Kim Thư không hề đề cập đến chuyện rời khỏi đảo nữa.
Nếu ngài Tư Đồ sẵn lòng ăn cơm với mình rồi thì Tô Kim Thư cũng yên lặng ngồi ăn cơm.
Còn nếu như ông ta không đến thì cô lai càng thấy nhàn hơn, không cần phải quá câu nệ làm gì Ngài Tư Đồ ăn không nhiều, ông ta chỉ ăn qua loa vài miếng cơm rồi buông đũa xuống, sau đó ngồi nhìn chằm chằm vào Tô Kim Thư.
Chẳng hiểu sao Tô Kim Thư bị ông ta nhìn chäm cảm như vậy thì cảm thấy hơi ngại, cô chỉ ăn được nửa bát cơm rồi không thể ăn thêm được nữa “Sao không ăn thêm nữa đi?”
Tô Kim Thư nghe ông ta nói thế thì suýt bật cười, cô bỏ đũa trên tay xuống, cảm thấy hơi khó nói: “Ngài Tư Đồ, ông nhìn chãm chẳm tôi như vậy, dù tôi có đói thì cũng chẳng còn khẩu vị nào để ăn cơm nữa đâu”
Nói xong những câu đó, Tô Kim Thư đứng lên, quay người chuẩn bị rời đi.
“Tôi ăn no rồi”
Nhưng cô còn cưa kịp rời đi thì đã thấy ông Hồng đi đến với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Ông ta cúi đầu xuống, nói vài câu bên tai ngài Tư Đồ, vẻ mặt ngài Tư Đồ cũng thay đổi thấy rõ, mặc dù ông ta đã điều chỉnh lại cảm xúc rất nhanh, nhưng chút biểu hiện đó vẫn không tránh được khỏi tầm mắt của Tô Kim Thư.
€ô lập tức quyết định không rời đi nữa, mà nhìn chằm cẵm vào ông Tư Đồ.
Cô nghĩ thầm, không biết có phải là bên Lệ Hữu Tuấn đã phát hiện ra tín hiệu mà cô đã gửi ra bên ngoài không?
Sau đó chỉ thấy ngài Tư Đồ dặn dò hai câu rồi ông Hồng lập tức gật đầu, quay người rời đi.
Ngài Tư Đồ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt khẩn trương của Tô Kim Thư, chỉ cần nhìn liếc qua thôi, ông ta cũng có thể phân tích ra được cảm xúc của Tô Kim Thư lúc này, ông ta bình tĩnh nhìn cô: “Có người đang theo dõi tôi”
Tô Kim Thư hơi giật mình, sau đó lại khẽ gật đầu: “”
“Cô không tò mò đó là ai à?”
“Tính cách của ngài vừa bá đạo lại vừa độc đoán như vậy, chắc cũng đã đắc tội rất nhiều người rồi, sao tôi biết được là ai đã theo dõi ngài chứ?”
Mặc dù ngoài miệng thì nói vậy, nhưng Tô.
Kim Thư vẫn thầm cảm thấy rất lo lắng, bồn chồn.
Cô có thể chắc chẩn khoảng chín mươi phần trăm rằng người theo dõi ông ta là người bên lữu Tuấn hị là Tô Duy Nam.
Nếu như vậy thì rất có thể là các anh đã nhận được tín hiệu mà cô đã gửi đi rồi.
Ngài Tư Đồ là người từng trải, ông ta chỉ cần nhìn vào tia bối rối lóe lên trong mắt Tô Kim Thư thôi cũng có thể chắc chắn rằng người đang theo dõi mình kiểu gì cũng có liên quan gì đó đến cô gái mưu mô trước mặt mình.
Dù sao thì ngay sau khi bị đưa lên đảo, cô đã biết cách để hòa mình với ông Hồng và những nữ giúp việc khác trên đảo rồi.
Nếu đổi lại thành cô gái khác thì có khi đã sợ đến mức mất hồn mất vía, rất ít người có thể thay đổi được thái độ của mình một cách tự nhiên như cô.
Dáng vẻ giảo hoạt, quật cường ấy luôn khhiến co ngài Tư Đồ có cảm giác quen thuộc đến mức rất khó hiểu.
“Cô nói cũng đúng, tôi có nhiều kẻ thù như: vậy, sao mà biết được người nào đang truy sát mình cơ chứ? Tôi có nên giải quyết họ một cách dứt khoát không nhỉ”
Vẻ mặt Tô Kim Thư tái mét lại: “Ông nói gì cơ?”
“Nếu như những gì tôi nói vẫn còn chưa đủ rõ ràng…”
Ngài Tư Đồ dừng lại một lúc, giống như đang sắp xếp lại từ ngữ của mình mị “Ném hết những người đó xuống biển cho cá ăn, như vậy thì có vẻ rõ ràng hơn nhỉ? Cô thấy dễ hiểu hơn chưa?”
Thoáng chốc, Tô Kim Thư đã cảm thấy sốt ruột: “Ông dựa vào đâu mà làm vậy chứ?”
Vì cô thật sự không thể xác định được rằng trong những người đã bị ông ta bắt kia có Tô Duy Nam hay Lệ Hữu Tuấn hay không.
“Qô vừa nói nói rồi còn gì? Những người kia là kẻ thù của tôi, cô không quen thân gì họ thì sao cô phải phản ứng mạnh như thế chứ?”
Mãi đến lúc này Tô Kim Thư mới chợt hiểu ra mọi chuyện, bởi vì cô đã nhạy cảm nhận ra được tia xảo trá vừa chợt lóe lên trong mắt của ngài Tư Đồ này.
Người này đang lừa cô! Nói không chừng.
chuyện bị theo dõi vừa nãy ông ta cũng chỉ bịa ra để lấy cớ, uy hiếp cô rồi ép cô phải ngồi ngoan ngoãn ở đây, không nghĩ nhiều nữa.
Tô Kim Thư khẽ thở phào một hơi rồi quay người, ưu nhã đi đết “Ngài nói không sai, tôi không không biết thì cũng chẳng để ý đâu”
Tô Kim Thư thoải mái nói ra những câu đó rồi quay người đi lên lầu.
Ngài Tư Đồ nhìn theo bóng lưng cô, sau đó vẻ mặt ông ta cũng dần trở nên nghiêm trọng hơn.
Ánh mắt ngài Tư Đồ lóe lên ý lạnh “Đã điều tra ra là ai chưa?”
“Những người đó đi từ bến cảng Elburg tới, hơn nữa đa số đều là những người phương Đông, nên tôi đoán đây chính là người của anh trai hoặc là chồng của cô Tô”
Ngài Tư Đồ bỗng dừng bước, gương mặt lạnh lùng tĩnh mịch của ông ta bỗng hiện lên vẻ khó lường.
“Lệ Hữu Tuấn và Tô Duy Nam?”
Ông Hồng gật đầu.
“Xem ra cũng có chút bản lĩnh đấy”
Ngài Tư Đồ nói xong câu đó thì tiếp tục đi về phía bến cảng.