Chương
Bây giờ cô ta còn chưa đủ mạnh mẽ, vẫn chưa thể tự mình quản lý được một tập đoàn lớn kiểu Châu Âu, vậy nên cô ta vẫn cần sự giúp đỡ của Tô Duy Nam.
Âu Mỹ Lệ sững người vài giây rồi sau đó đột nhiên bật cười: “Tôi chỉ đùa một chút thôi, anh đừng coi là nhưng tôi chỉ muốn nhắc anh một chút, mặc dù chúng ta biết rằng đây chỉ là một bản hợp đồng, nhưng những người khác không biết đâu”
Mộ Mẫn Loan nghe cô ta nói vậy thì tiện tay rút tay mình ra khỏi cùi trỏ của Tô Duy Nam, sau đó nghiêm trang nói với anh ta: “Cô Âu Mỹ Lệ đây nói đúng, em đảm bảo là sẽ không gây phiền phức gì cho hai người đâu”
Cô không ghen, không nhăn mặt, chỉ ngoan ngoãn đứng một bên, tự dặn bản thân rằng mình tuyệt đối không được làm hỏng vỏ bọc của hai người Tô Duy Nam khẽ gật đầu, sau đó nhìn liếc về phía Lệ Hữu Tuấn, phát hiện ra đồng hồ của anh đang nằm yên trên bàn.
“Hoàn thành nhiệm vụ rồi à?”
Lệ Hữu Tuấn khẽ gõ nhẹ xuống mặt bàn: “Một nửa”
Nửa còn lại thì còn phải đợi Lệ Hạo Nhân và Hoa Đông gửi ngược lại tài liệu cho anh, theo tính toán thì hai người đó sẽ cần khoảng hơn một tiếng gì đó.
Thi thoảng Lệ Hữu Tuấn lại nhìn vào mặt đồng hồ, anh đang ngồi tính toán thời gian.
Tô Duy Nam nhìn Âu Mỹ Lệ: “Người này có thể mời hẳn cả Elena đến, cô nghĩ rằng ai mới đủ khả năng để làm người đứng sau chuyện này chứ?”
Âu Mỹ Lệ nghiêm túc suy nghĩ một lát, ánh mắt sắc bén của cô nhìn liếc qua những người xung quanh, nhưng sau đó cô lại lắc đầu.
“Thật ra thì tôi cũng không chắc lắm, vì theo thông lệ những năm qua thì rất có thể rằng người tổ chức buổi tiệc này đang ẩn mình trong số những vị khách mời ở đây, bình thường thì những người đó sẽ không xuất hiện để tránh việc bị lộ thân phận”
“Sẽ không xuất hiện?”
“Đúng vậy, đó là theo thông lệ đã diễn ra mấy năm qua, về cơ bản thì những người đó thường không lộ diện, nhưng họ sẽ lẫn vào trong đám người, giả vờ rằng mình cũng là người được mời đến.
Lệ Hữu Tuấn ngồi bên cạnh, ánh mắt anh lóe lên điều gì đó, nếu vậy thì rất có thể là lúc nãy anh đã quay được hình dạng của người bí ẩn đứng sau chuyện này rồi.
Nếu đúng thế thì đám người Lệ Hạo Nhân kiểu gì cũng có thể tìm ra được dấu vết liên quan đến người đó.
Sau khoảng ba tiếng đồng hồ lên đênh trên biển, du thuyền chở các khách mời cuối cùng cũng chầm chậm cập bến Khi đoàn người Lệ Hữu Tuấn bước ra khỏi khoang thuyền thì liền nghe thấy tiếng thán phục, suýt xoa bên ngoài.
Bởi vì nơi tổ chức buổi tối này là một hòn đảo rất đặc mà lại rất bí mật.
Mặc dù hầu hết những người trên con thuyền này đều sở hữu khối tài sản rất khổng lồ, nhưng họ lại không hề biết răng ở vùng biển quốc tế này lại có một hòn đảo xinh đẹp mà thần bí đến nhường này.
Từ phía xa xa, họ có thể thấy một tòa lâu đài kiểu Châu Âu rất tráng lệ năm ở ngay vách núi, mặc dù nhìn bề ngoài thì nó có vẻ rất cổ kính, nhưng từng chỉ tiết dù là nhỏ nhất trên lâu đài thì đều được làm rất tỉnh xảo, xinh đẹp.
Bởi vì nó được giữ gìn rất tốt nên nhìn vào vẫn có cảm giá đẹp, rất trang nghiêm.
Bên ngoài tòa lâu đài có một biển hoa oải hương màu tím, mỗi khi có gió biển thổi vào thì biển hoa bắt đầu dập dìu, tạo nên những làn sóng cực kỳ xinh đẹp, khiến người ta nhìn vào thôi đã thấy vui Mặc dù tòa lâu đài này có vẻ khá cũ, nhưng trong lâu đài lại được lắp đặt những thiết bị công nghệ cao tân tiến nhất.
Hầu như chỗ nào cũng có cameras, rồi hầu hết những thiết bị ở đây đều được tự động hóa bằng máy tính, về cơ bản thì nó không hề lạc hậu chút nào.
“Ôi chao, chỗ này tuyệt thật đấy”
“Đúng đấy, tôi ở gần đây lâu như vậy rồi mà chưa bao giờ được thấy một nơi tuyệt vời, xinh đẹp như hòn đảo này”
“Có vẻ như người chủ trì buổi tiệc lân này rất giàu có đấy”
“Tôi cảm thấy lời cậu nói không đúng lãm đâu, người này không chỉ là rất giàu có thôi đâu. Tôi nghe nói là hòn đảo này nằm ở vùng biển quốc tế, nhìn bề ngoài thì có vẻ như thuộc quyền sở hữu riêng của người chủ trì buổi tiệc này. Mà nếu đã có thể mua được hẳn một hòn đảo ở vùng biển quốc tế thì không chỉ cần mỗi tiền thôi đâu”
“Thật sao? Vậy chúng ta mau đi ngắm thử một chút đi xem nào.”
Lệ Hữu Tuấn cứ thế đi đẳng sau đám người, anh cũng nhanh chóng phân tích những dữ liệu mà mình đã nghe được.
Đợi khi nào mọi người xuống thuyên hết rồi thì anh sẽ nghĩ cách để dùng máy phát tín hiệu để tải hết những dữ liệu mà Lệ Hạo Nhân và Hoa Đông đã phân tích được xuống, anh tin rãng chẳng bao lâu nữa thì mình sẽ tìm thấy được Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn và Mộ Mẫn Loan rời khỏi thuyền trước, hai người đang đứng bên bờ đợi Tô Duy Nam và Âu Mỹ Lệ thì lại phát hiện ra những gương mặt quen thuộc xuất hiện trong mắt.
Hai người này chẳng phải là ai khác, chính là bà Smith và Asius.
Phạm Thiên Tứ thì dẫn bà Smith theo, còn Asius thì lại dẫn một cô gái trẻ người phương.
Đông có mái tóc đen rất dài.
Cô gái này lại chính là Mộ Vấn An?