Chương
Giấc ngủ củaTô Kim Thư vốn dĩ không sâu, hơn nữa đang là thời kỳ mang thai, cho nên lúc Lệ Hữu Tuấn nằm xuống, cô mơ mơ màng màng liền tỉnh lại.
“A!” Tô Kim Thư bị dọa sợ hét lên, chẳng qua tiếng hét còn chưa hô ra, đã bị người bịt kín miệng.
Người đàn ông nhẹ nhàng trấn an cô: “Là anh”
Là giọng của Lệ Hữu Tuấn!
Tô Kim Thư bị anh dọa như vậy, buồn ngủ đều bay mất, cô tức giận giơ tay đập anh: “Anh không phải ngủ cùng giáo sư Lục sao? Làm sao đã trở lại?”
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ: “Anh chỉ ngủ chung một giường với em”
Tô Kim Thư nhịn không được muốn cười, chuyện tới hôm nay, cô ước chừng đã đoán được chuyện gì xảy ra: “Chẳng qua, hai người các anh tiền trảm hậu tấu như vậy, có phải không tốt lắm hay không?”
“Quản anh ta được hay không làm gì, dù sao anh muốn ngủ cùng vợ của mình …. “
Lệ Hữu Tuấn vừa nói, tay lại không quy củ thăm dò trên cơ thể cô: “Bởi vì em phải đi tăng cường huấn luyện bên chỗ hiệu trưởng Lý, anh đã gần nửa tháng không khai trai”
Khuôn mặt nhỏ của Tô Kim Thư bị anh nói đến đỏ lên, tức giận đưa tay đẩy anh: “Đây chính là cắm trại dã ngoại, không cho làm bậy!”
“Vậy anh sẽ làm nhẹ nhàng, em kìm nén một chút đừng phát ra tiếng, nhé?”
“Kìm nén em gái anh, đáng ghét!
Tô Kim Thư xoay người chui vào ố chăn.
Mà bên kia, Lâm Thúy Vân là bị hôn tỉnh.
Cô ấy vừa mở mắt liền nhìn thấy một đầu đen tuyền ở trước mặt mình, cô ấy gần như là sợ tới mức hồn phi phách tán, hai tay một cái tát liền đánh qua.
Bên kia, Lục đại gia chúng ta ăn đậu hũ đang ăn đến thơm ngào ngạt, thình lình nhìn thấy một cái tát của Lâm Thúy Vân đột nhiên quăng đến.
Mặc dù phản ứng của anh ta đã rất nhanh, lập tức nghiêng đầu sang bên cạnh một chút, nhưng vẫn bị móng tay của Lâm Thúy Vân quẹt trên mặt ra một vết xước đỏ tươi.
Lục Mặc Thâm híp mắt, hô nhỏ một tiếng.
Lâm Thúy Vân nghe thấy giọng nói quen thuộc, đột nhiên tỉnh táo, lúc này cô ấy đã tỉnh ngủ, đôi mắt trừng tròn vo, chăm chú nhìn kỹ: “Lục Mặc Thâm, sao lại là anh?”
Lục Mặc Thâm giơ tay chạm vào vết xước trên mặt, chỉ cảm thấy hơi nhói nhói, anh ta cau mày: “Nếu không thì sao? Tôn Quang Tông sao?”
Lâm Thúy Vân xấu hổ vội vàng ho khan hai tiếng, cũng ngồi dậy: “Cái đó … Có phải làm bị thương đến anh hay không? Xin lỗi, không phải em cố ý!”
“Đều bị em cào sưng lên rồi, còn nói không phải cố ý! Nếu em thật sự là cố ý, anh chẳng phải là máu tươi tung tóe ngay tại trận sao?”
Lâm Thúy Vân lòng đầy áy náy muốn xem vết thương của anh, nhưng không có biện pháp, trong lều rất tối, cô ấy đã tìm một cái đèn khẩn cấp mở ra: “Em cũng đã nói không phải em cố ý, vốn dĩ đang ngủ cùng Kim Thư, ai biết vừa mở mắt liền … ơ, không đúng, rõ ràng là em đang ngủ cùng Kim Thư, sao anh lại ở đây?”
Lâm Thúy Vân kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, cuối cùng phát hiện, đây căn bản là không phải lều của Tô Kim Thư: “Lục Mặc Thâm, anh cái đồ vô lại này, anh lại lén lút chuyển em sang đây phải không?”
Vừa rồi trong lòng còn ấy náy, nhưng trong nháy mắt lập tức biến mất vô tung vô ảnh, Lâm Thúy Vân lập tức muốn đứng lên: “Em mặc kệ, em muốn ngủ cùng với Kim Thư, anh tránh rai”
“Anh tránh ra?”