Chương
Tô Kim Thư chỉ cần nghĩ tới cảnh tượng lúc mẹ xảy ra tai nạn xe cộ ngày đó lập tức phát run toàn thân, đây là bóng ma lớn nhất trong đời của cô.
“Ngoan nào, không sao rồi, hiện tại đã không sao rồi…”
Giọng nói Tô Duy Nam vô cùng dịu dàng, anh ta nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tô Kim Thư.
Cũng chính ở thời điểm này, Lệ Hữu Tuấn cũng đi tới, hai người đàn ông nhìn nhau một chút thật lâu không có mở miệng.
Không nghĩ răng ân oán của nhà họ Tô và nhà họ Lệ lại là một hiểu lầm.
“Anh trai, cái này mới mục đích chính mà anh về nước đúng không?”
Tô Kim Thư lau đi nước mắt trên khóe mắt, ngẩng đầu giương mắt nhìn Tô Duy Nam.
Tô Duy Nam lắc đầu: “Đến gặp mẹ, gặp em So với chuyện này quan trọng hơn nhiều.”
Tô Kim Thư vẫn cho rằng mình là một người rất kiên cường, thế nhưng không biết vì cái gì, mỗi một lần đều có thể bị Tô Duy Nam làm khóc dễ như trở bàn tay.
Không phải là bởi chuyện gì khác mà chính là bởi vì cảm động Đời trước của cô nhất định đã cứu vớt cả thế giới, nếu không làm sao có thể gả cho Lệ Hữu Tuấn, hơn nữa còn làm em gái của Tô Duy Nam.
Nửa giờ rất nhanh liền trôi qua, phiên toà thẩm vấn lại bắt đầu lại từ đầu.
Thẩm phán đứng trước mặt mọi người tuyên án Tư Vũ Chiến thêm một tội danh mưu sát, hình phạt tổng hợp cho ba tội này là tử hình, đình chỉ thi hành trong vòng một năm, và bị tước quyền chính trị suốt đời không ân giảm.
Thời điểm thẩm phán đang tuyên bố kết quả này ra, Tư Vũ Chiến trong nháy mắt liền bắt đầu nổi điên rồi: “Thẩm phán, ông là con rùa rụt cổ sao? Ông có phải bị đần độn hay không? Dựa vào mấy câu mà bọn họ nói hươu nói vượn kia, ông liền phán tội tử hình, ông biết tôi là ai sao? Ông biết cha tôi là người nào không? Ông biết nhà họ Lê ở thủ đô và nhà họ Tư chúng tôi có quan hệ gì sao?”
Tư Vũ Chiến lúc này đã hoàn toàn điên cuồng, anh ta sinh ra trong một gia đình quyền quý, cho tới bây giờ không bao giờ ngờ tới có một ngày mình sẽ đứng tại vị trí bị cáo trên vành móng ngựa này, thậm chí còn bị phán án tử hình Cái này sao có thể được? Ban đầu lúc ở trong ngục giam trước đó, luật sư đã cùng anh †a nói chuyện qua nhiều nhất thì có thể phán mười năm.
Trong mười năm này chỉ cần anh ta biểu hiện hơi tốt một chút liên có thể giảm hình phạt. Lại đi mở rộng một chút quan hệ để tháo mở một số mắt xích, nhiều nhất một hai năm là có thể đi ra. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nhưng còn bây giờ thì sao? Tô Duy Nam vừa xuất hi hai năm tù nh ta trực tiếp từ thời hạn một lến thành tử hình!
Bảo anh ta tiếp nhận làm sao? Anh ta đi tiếp thu như thế nào?
Tư Vũ Chiến nổi điên lên, đến cả cảnh sát toà án cũng không thể áp chế được anh ta, anh ta giống như không cần mạng nữa vọt về phía Tô Duy Nam ở bên kia.
Mắt thấy anh ta sắp tiếp cận được Tô Duy Nam, Tô Kim Thư đột nhiên cảm giác được trước mắt nhoáng một cái: “Anh trai, cẩn thận, hắn ta có dao!”
Tô Kim Thư vô cùng hoảng sợ hô to lên tiếng, bóng dáng cô dường như muốn chạy qua xô Tư Vũ Chiến ra.
Vì lần tai nạn xe cộ lúc trước, Tô Duy Nam biến mất ròng rã năm năm, cô thật sự không thể chịu đựng nổi sự hành hạ này.
Mắt thấy đao kia chuẩn bị đâm vào ngực của Tô Duy Nam, Tô Kim Thư đột nhiên cảm giác được thân thể nhẹ bẵng, cả người đã bị Lệ Hữu Tuấn bế lên.
Ngay sau đó, tại trước mắt bao người, hai người đàn ông Tô Duy Nam và Lệ Hữu Tuấn đồng thời lui về sau, một cú đá vòng tròn gần như hoàn hảo đã mạnh mẽ bay ra.
Mỗi người một đá, vô tư vào trên ngực Tư Vũ Chiến.