Chương
Cho nên thời điểm Lâm Thuý Vân đang bị Giáo sư Lục lừa gạt đến trên giường chuẩn bị làm chút chuyện, điện thoại của Tô Kim Thư liền kịp thời gọi tới.
Lâm Thuý Vân còn tưởng rằng mình trốn qua một kiếp rồi, nhưng mà ai biết tên Lục.
Mặc Thâm này sau khi cô nhận điện thoại vẫn không từ bỏ ý định cũ. Lâm Thuý Vân thật sự là hết cách, chỉ có thể tìm cái cớ để dập máy điện thoại.
Mà phía bên kia điện thoại, sau khi Tô Kim Thư nổi giận đùng đùng rời đi, lúc này Lệ Hữu Tuấn mới ngẩng đầu lên. Nhìn qua bóng lưng của cô, anh cuối cùng cũng để công việc trên tay xuống, cầm lấy bên cạnh điện thoại bấm một cái dấy số.
Điện thoại vang lên một tiếng rồi lập tức được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của trợ lý Lâm “Ông chủ”
Giọng của Lệ Hữu Tuấn rất bình tĩnh: “Bên kia chuẩn bị như thế nào rồi?”
“Đều đã chuẩn bị gần như là ổn thoả. Ông ¡ nghị cấp cao buổi sáng ngày mai có cần tiếp tục không?
Lệ Hữu Tuấn nhìn lướt qua bảng lịch trình bên người, nhẹ gật đầu: “Hết thảy như cũ”
“Vâng”
“Trước hôm nay sẽ xử lý hoàn tất tài liệu, ban đêm cậu báo cho các quản lý cấp cao, buổi sáng ngày mai tiến hành thảo luận trên hội nghị”
“Vâng, vâng”
Sau khi cúp máy, trợ lý đặc biệt Lâm hoàn toàn bị xoay mòng mòng. Rốt cuộc người mà bản thân đi theo chỉ là một người bình thường thôi, hay là một người cuồng công việc, một con quái vật?
Phải biết, lượng công việc trong tay anh về cơ bản chính là toàn bộ công việc trong vòng hai tháng. Vậy mà ông chủ chỉ trong một tuần lễ đã phê xong toàn bộ chỉ thị? Rất không có khả năng!
Cho dù là có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng không có khả năng nhanh như vậy chứt Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhưng trợ lý Lâm vẫn ngay lập tức gọi điện thoại cho những quản lý cấp cao ở những công ty khác, từng người từng người thông báo chính xác.
Đêm càng ngày càng tối, lúc mà Lệ Hữu Tuấn đánh xong một chữ cuối cùng thì anh rốt cục mới ngẩng đầu nơi nới lỏng cổ.
Ánh mắt của anh lơ đãng nhìn lướt qua góc phải máy tính, lúc này đã là ba giờ hai mươi rạng sáng, lông mày Lệ Hữu Tuấn không để lại dấu vết nhíu một chút, đã trễ đến như vậy sao? Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lệ Hữu Tuấn thu dọn tài liệu một chút, sau đó đi ra ngoài.
Bên trong phòng ngủ chính, ánh đèn đầu giường vẫn sáng mờ nhạt.
Tô Kim Thư mặc một bộ váy ngủ bằng lụa trăng, năm nghiêng ôm gấu bông trong ngực, dường như là đã ngủ quên. Nhưng giấc ngủ này của cô hình như không được an ổn, lông mày lúc nào cũng hơi nhíu lên.
Lệ Hữu Tuấn có chút bất đắc dĩ đi đến đầu giường, đưa tay nhẹ nhàng vuốt lên lông mày đang nhăn lại của cô: “Thật là một cô nhóc đần”
Không biết có phải bởi vì nghe được giọng nói của Lệ Hữu Tuấn hay không, Tô Kim Thư.
có chút bất mãn lẩm bẩm hai tiếng trong lúc mớ ngủ.
Cô dường như muốn xoay người, thế nhưng bụng đã to đến vậy, khẽ động cũng không quá dễ chịu, cho nên vặn vẹo hai cái rồi lại lần nữa ngủ thiếp đi.
Cứ như vậy Lệ Hữu Tuấn nhìn nhìn dung nhan đang ngủ vô cùng điểm tĩnh của cô, trong lòng hơi động một chút.
Anh quay người hôn khẽ một cái lên trán cô, sau đó đứng dậy vọt vào nhà tắm, sau đó lại lần nữa nằm bên cạnh cô.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, thời điểm Tô Kim Thư tỉnh dậy thì Lệ Hữu Tuấn đã không còn ở bên người. Cô mơ mơ màng màng sờ soạng một chút, phát hiện bên cạnh còn có một chút độ ấm.
€ô ngồi dậy, chân trần nhảy xuống giường, vừa mới đi đến cửa phòng ngủ đã ngửi thấy từng đợt mùi hương thơm ngát truyền đến từ dưới lầu. Lúc này, bụng của cô cũng vừa lúc réo lên.
Tô Kim Thư sờ sờ lên cái bụng đẩy cửa đi ra ngoài, chẳng lẽ là bảo mẫu đã trở về? Chỉ vào lúc cô đi đến đại sảnh, phát hiện Lệ Hữu Tuấn đang mang một cái tạp đề trên thân, đang vội vội vàng vàng ra vào phòng bếp.
Chỉ chốc lát sau, một bàn bữa sáng phong phú liền được bưng ra.