Chương
Sắc mặt Tô Duy Nam khế thay đổi “Ăn cơm trước đã, chiều anh đưa em tới thăm cô ấy”
Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì có xe tới đón bọn họ đi.
Mộ Mãn Loan không ở trong sơn trang của Tô Duy Nam mà đang ở trong sở nghiên cứu khoa học ở ngoại ô.
Lúc Tô Kim Thư đi vào phòng bệnh vô khuẩn, cách một lớp cửa kính cũng có thể thấy Mộ Mẫn Loan đang yên lặng nằm trên giường bệnh.
Trên mặt cô mang máy hô hấp, vẻ mặt hết sức yên bình.
Tô Kim Thư và Tô Duy Nam đổi hai bộ trang phục vô khuẩn tiêu độc rồi mới đi vào phòng Cô ngồi ở đầu giường nhìn Mộ Mẫn Loan, cô ấy vẫn dịu dàng như lần đầu gặp gỡ.
Từ sau khi thoát khỏi Tư Vũ Chiến, trên trán cô ấy không còn sự phòng bị và chống cự rõ ràng như trước nữa, thậm chí khóe miệng còn cong lên nhẹ nhàng.
Không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, chỉ trong chớp mắt, Tô Kim Thư lại thấy lòng chua xót.
Có lẽ cuộc đời Tô Mắn Loan đã rất khổ sở trôi qua.
Từ nhỏ cha mẹ đã xem cô ấy giống như cây rụng tiền, thậm chí còn trả giá để bồi dưỡng cô nhưng không phải vì thật lòng mà là muốn tốt cho đầu tư lâu dài.
Trong mấy năm cô ấy biết Tô Duy Nam, có lẽ cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của cô Cho nên cô ấy mới quý trọng như vậy, mới có thể xem Tô Duy Nam như vị thần trong lòng mình.
Thậm chí bởi vì không thế ở lại làm bạn bên cạnh anh, cô lựa chọn chặn giúp anh viên đạn đó.
Đột nhiên Tô Kim Thư cảm thấy viền mắt hơi cay, cô đưa tay nắm chặt tay Mộ Mẫn Loan: “Chị Mẫn Loan, chị có nghe thấy lời em nói không?”
Mộ Mãn Loan vẫn nắm trên giường như trước, giống hệt một người đẹp ngủ say, không phản ứng chút nào mà chỉ xem cô như một khoản đầu Chỉ trong chớp mắt, giọng nói của Tô Kim Thư trở nên nghẹn ngào.
“Em là Kim Thư, em tới thăm chị đây.”
Cô rất thương Mộ Mẫn Loan, nhưng lại càng đau lòng cho anh trai mình hơn.
€ô biết anh trai mình là người như thế nào, nếu có một người phụ nữ đi vào được lòng anh, vậy thì đời này, chỉ e anh ấy không thể tiếp nhận thêm một người nào khác.
“Anh à, chị Mẫn Loan vẫn luôn như vậy sao?”
Tô Duy Nam không hề nói gì, anh chỉ đưa tay vuốt lại mái tóc rối trước trán cho Mộ Mãn Loan Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, mà hết đối dịu dàng.
Xưa nay, có lẽ chưa bao giờ Tô Kim Thư nhìn thấy Tô Duy Nam như thế, mặc dù lúc trước Mộ Mẫn Loan vẫn ở bên cạnh anh, nhưng anh ấy chưa từng bộc lộ ra rõ ràng như vậy.
“Sau ba cuộc giải phẫu, cơ thể đã khá ổn định rồi, nhưng có lẽ là không muốn tỉnh lại”
Lúc nói chuyện, giọng nói của Tô Duy Nam rất nhẹ nhàng, giống như chỉ lo đánh thức Mộ Mãn Loan vẫn còn ngủ say.
“Không muốn tỉnh lại nghĩa là sa?”
Tô Kim Thư nhíu mày nhìn Mộ Mẫn Loan, sao chị ấy lại không muốn tỉnh chứ?
Chẳng lẽ chỉ sợ mình không chấp nhận nổi việc Tô Duy Nam muốn kết hôn với một người phụ nữ khác hay sao?
Hay chị ấy sợ sau khi mình tỉnh lại, mình sẽ không thoát được tên khốn Tư Vũ Chiến kia nữa?
Hoặc có thể sợ mình lại phải khoác lên gông xiềng của tình thân cha mẹ, cho nên chị ấy mới tình nguyện ngủ say, hôn mê không chịu tỉnh?
Trong phòng nghiên cứu khoa học, có một chuyên gia não khoa gọi là Sam, lấy ảnh chụp CT não và toàn thân của Mộ Mẫn Loan cho mấy người Tô Kim Thư xem “Từ kết quả có thể thấy, mặc dù các vết thương trên người bệnh nhân đã khôi phục hoàn toàn, nhưng tổn thương mà viên đạn mang tới cho dây thần kinh cột sống của bệnh nhân thì khó mà đo lường được.”
“Tuy rằng chúng tôi đã cố hết sức chữa trị hệ thống thần kinh của cô ấy, nhưng có thể khôi phục như ban đầu hay không thì vẫn là ẩn số”