Chương
Ông ta kéo vành nón của mình thấp xuống, nhanh chóng xoay người chạy về một góc trong quảng trường cách đó không xa.
“Chân dung mà mấy người muốn đây”
Ông ta đưa bản sao chân dung cho một người đàn ông.
Người nọ mở ra nhìn thử, sau đó thoải mái đưa một phong bì tiền cho ông ta.
“Đây là thù lao của ông”
“Cảm ơn, cảm ơn ạ”
Họa sĩ lang thang nọ ước chừng độ dày của phong bì, đôi mắt sáng rực trong chớp mắt.
Sau khi nhìn thử số tiền trong phong bì, nhiêu đây đủ cho ông ta không phải làm việc suốt nửa năm.
Đợi đến khi họa sĩ lang thang nọ đi khỏi đó, người đàn ông mới từ từ cởi chiếc mũ trên đầu mình xuống.
Khuôn mặt anh tuấn mới lộ ra.
“Asius, sao rồi?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên từ phía sau, một người phụ nữ trung niên nước ngoài, trông khí chất vô cùng cao quý đang kéo vành nón đi tới đó.
Bà là người gốc nước M, đường nét khuôn mặt rất rõ ràng, nhìn cũng rất tinh xảo.
Chỉ tiếc là trên khuôn mặt đó như bị mây mù bao phủ, có lẽ tâm trạng đang rất kém.
Asius xoay người đưa bức vẽ trong tay.
cho người phụ nữ kia: “Bà Smith, đã lấy được ảnh chân dung rồi, bà xem thử”
Người phụ nữ được gọi là Smith khế thở dài một hơi.
“Có chân dung thì làm gì được chứ?”
Chỉ có điều lời bà ta còn chưa nói hết, ánh mắt đã rơi vào bức tranh trên tay Asius.
Sau đó bà ta nuốt hết những lời định nói.
Ánh mắt bà ta sáng bừng lên khi nhìn thấy bức tranh.
Bởi vì bốn người trong tranh thực sự là quá đẹp.
Gu thẩm mỹ của người châu Âu và châu Á hơi khác nhau, nhưng khi bà ta nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư, bà lại cảm thấy vô cùng đẹp mắt.
Hai người họ đứng đó như một đôi trời sinh vậy.
Khí chất toát ra từ họ như một thứ khí chất tự nhiên mà thành.
Bà Smith đưa mắt nhìn phần bụng hơi nhô lên của Tô Kim Thư.
Dù cô đang mang thai nhưng vóc người không hề mập lên, chỉ càng làm tăng hơi thở điềm đạm trên người.
Ánh mắt bà ta nhìn về phía hai đứa bé kia lần nữa.
Hai đứa bé phấn điêu ngọc mài trông vô cùng đáng yêu.
Bà Smith đưa tay vuốt lên bụng Tô Kim Thư.
“Ý cậu là cô ta cũng mang thai?”
Asius gật đầu: “Đã hơn bảy tháng…”
“Hơn bảy tháng à?”
Sau khi bà Smith nghe được câu nói này thì cắn răng thật chặt, hai tay siết chặt lên quần áo trước bụng mình.
Nếu không xảy ra sự việc ngoài ý muốn đó…
Asius phát hiện ra sắc mặt của bà Smith có gì đó không ổn: “Bà à, có phải bà thấy không thoải mái không?!
Ha ha, thoải mái a?
Sao bà có thể thoải mái được đây, bà đã trả qua bảy tháng ròng rã chịu dày vò, đứa bé sắp ra đời bình an rồi, nhưng ai ngờ đi kiểm tra mới biết, người ta nghỉ ngờ thai nhi của bà là dị dạng.