Chương
Nhưng ngay cả một chút phản ứng Mộ Mẫn Loan cũng không hề có, thậm chí đôi đồng tử cũng không hề thu lại.
Tô Duy Nam ngồi bên cạnh thản nhiên nói: “Trước lúc hai người tới anh có nhận được điện thoại, tối nay mưa sẽ lớn lắm, sau một tiếng có thể ngọn núi này sẽ bị cô lập. Đợi đến tối mai mưa mới ngừng, khi đó chúng ta mới về được”
Tô Kim Thư lấy khăn mặt lau tóc rồi đi tới bên cạnh cửa sổ.
Nhìn ra ngoài kia, lúc này đây đang sấm vang chớp giật, ánh chớp lóe lên ở bên ngoài, chiếu cả một vùng sáng rực như ban ngày.
Quả nhiên pháo đài giữa núi giống như tên của nó, nằm ở nơi rừng sâu núi thẳm.
Đây là một tòa nhà theo phong cách kiến trúc châu Âu cổ, ngay cả trên tường cũng có không ít tranh vẽ cung đình.
Tô Duy Nam dặn dò: “Đúng rồi, tối nay khi ngủ hai người nhớ đế ửa rồi, bởi vì phía sau núi Wells là khu dân nghèo, ở đó có rất nhiều lưu dân, họ biết quá rõ ngọn núi này nên thường trốn đến khu nhà giàu trộm cắp”
Tô Duy Nam còn chưa nói hết câu, bên ngoài lại vang lên tiếng sấm đùng đoàng.
Không biết tại sao, Tô Kim Thư vô thức cảm thấy tâm tình không yên được.
Cô xoay người từ cửa sổ đi vào, đứng bên cạnh Lệ Hữu Tuấn.
Cũng ngay lúc cô xoay người lại đó, bầu trời lóe lên một tia chớp.
Cô cũng không thấy được ở tường rào bên ngoài lâu đài, có mấy bóng đen như quỷ đang leo vào bên trong…
Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan ở phòng.
trên lầu hai, còn phòng của Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn thì sát vách bên cạnh.
Tối hôm đó, bên ngoài vẫn là sấm chớp và mưa gió đan xen.
Tô Kim Thư mới ngủ được không bao lâu, cô cảm giác được vốn Lệ Hữu Tuấn đang ôm cô bỗng đưa tay ra ngoài Bởi vì động tác của anh hơi mạnh nên Tô Kim Thư cũng tỉnh lại tức thì.
Cô mơ màng ngồi dậy, phát hiện đèn trong phòng ngủ không bật lên, nhưng Lệ Hữu Tuấn cũng đã ngồi dậy.
Cô đang chuẩn bị xoay người bật đèn lên, nhưng tay vừa mới giơ sang đã bị Lệ Hữu Tuấn giữ chặt lại.
“Sao vậy… A?”
Tô Kim Thư còn chưa nói hết câu thì đột nhiên đã bị Lệ Hữu Tuấn che kín miệng.
Cô giật mình nên cũng tỉnh táo hẳn, trừng mắt kinh ngạc nhìn anh, trong ánh mắt tỏ rõ vẻ †Òò mò.
“Hình như bên ngoài có tiếng động gì lạ lắm Lệ Hữu Tuấn hạ thấp giọng xuống, lúc này đây, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, khiến trái tim Tô Kim Thư cũng muốn thót lên.
“Đừng lên tiếng, biết không?”
Tô Kim Thư vội vã gật đầu.
Đến tận lúc đó Lệ Hữu Tuấn mới buông lỏng tay ra, sau đó xay người yên lặng đi về phía cửa.
Cửa phòng ngủ lầu hai vừa mở ra, Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư đã thấy cửa bên phòng sát vách cũng vừa mở, chỉ có điều bên trong không có ánh đèn.
Kỳ lạ, bên cạnh là phòng của Tô Duy Nam và Mộ Mẫn Loan mà, sao lại mở cửa vậy.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn Tô Kim Thư một chút, cuối cùng anh cũng không yên lòng để mình cô lại đây, thế là anh nắm lấy tay cô cùng đi sang phòng sát vách.
“Cốc cốc!”
Anh gõ cửa, nhưng bên trong phòng vẫn không sáng đèn lên.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn trở nên lạnh buốt: “Đi thôi”
Anh vừa mở lời thì đã nghe thấy tiếng vang lanh lảnh ở phía sau.
Là một bộ đội đặc chủng, Lệ Hữu Tuấn quen thuộc với âm thanh này đến mức không thể nào quen hơn.