Chương
Cô muốn quay đầu lại, nhưng hai tay Tô Duy Nam lại càng siết chặt hơn, làm cho cô không có cách nào nhúc nhích được, thậm chí ngay cả quay đầu lại cũng không được.
Cô phòng bị đưa mắt nhìn hai người da đen trước mặt, căng thẳng đến mức không hề nhận ra hai người nọ đang nhìn họ với vẻ đầy kỳ lạ, dường như cũng không hề có ý định công kích gì.
“Tô… Tô Duy Nam, anh làm sao vậy? Sao giữa lúc này…”
Chỉ cần nghĩ tới chuyện vưa nấy anh bị đánh, Mộ Mẫn Loan lại thấy đau lòng khó mà hít thở nổi.
Người đàn ông phía sau đang ôm lấy cô đó, chính là thần trong lòng cô, là mạng sống của cô.
Vì anh, cô có thể không cần cả mạng mình, sao có thể cam lòng để anh chịu nhục vì cô cho được.
“Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn ngốc như thế chứ, đồ ngốc này”
Tô Duy Nam cúi xuống vùi đầu vào cổ cô, quanh chóp mũi là mùi thơm của cô khiến lòng anh tĩnh lặng.
Tô Duy Nam thở thật chậm giống như thế muốn hít hết hương thơm của cô vào lòng mình.
Anh cứ ôm Mộ Mẫn Loan như vậy không muốn ngẩng đầu lên, cũng không muốn để cô quay đầu lại Bởi vì anh cũng có thể nhận ra được, hốc mắt của mình đã ướt rồi.
Năm năm, ròng rã năm năm…
Năm năm trước, Mộ Mẫn Loan xuất hiện trước mặt anh ở bên cạnh Tư Vũ Chiến, khi nhìn thấy cô làm chứng ở trước mặt mọi người, lúc giết người bắc cóc, anh cũng không có cảm xúc như vậy.
Khi đó mặt anh rất lạnh lùng, vô cùng lạnh nhạt với cô, giống như thể nhìn một người phụ nữ xa lạ mà mình không quen biết.
Tô Duy Nam là một người giao dịch tài ba, lúc đối mặt với thị trường chứng khoán, nhất định anh phải giữ được sự bình tĩnh tuyệt đối và phân tích lý trí.
Thậm chí ngoài Tô Kim Thư ra, trên thế giới này không còn bất cứ người phụ nữ nào có thể khiến tâm trạng anh xao động.
Vì thế lúc Mộ Mãn Loan làm chứng cho anh, thâm chí ngay cả một câu chỉ trích và giải thích cũng không có.
Lúc Mộ Mẫn Loan mười tám tuổi, cô vẫn luôn khăng khăng một mực.
Tô Duy Nam cưng chiều cô vô cùng nhưng lại chưa từng chạm vào cô.
Nhưng ngay khi tòa tuyên án Tô Duy Nam dính đến vụ rửa tiền, giao dịch bí mật trên thị trường chứng khoán, thậm chí là bắt cóc giết người, bị bắt vào nhà giam…
Mộ Mãn Loan giao sự thuần khiết đã giữ hai mươi năm cho anh.
Không có hoa tươi, không rượu đỏ, không có nến, chứ đừng nói chỉ là lãng mạn.
Trong phòng giam tối tăm không có ánh mặt trời đó, anh không hề thương tiếc cho cô, động tác điên cuồng và tàn nhắn mà không hề bận tâm đó có phải là lần đầu của cô hay không.
Suốt toàn bộ quá trình, anh dùng hết tất cả cách thức giày vò cô.
Nhưng Mộ Mẫn Loan vẫn căn răng chịu đựng, anh muốn cô một lần ròng rã suốt ba tiếng đồng hồ.
Cho dù cơ thể cô không khỏe thế nào đi nữa, anh cũng không thương tiếc.
Cô còn nhớ lúc ấy Tô Duy Nam giữ lấy cằm cô, sức của anh rất mạnh, thậm chí còn bóp làm mặt cô xanh tím.
“Nếu như đây là tất cả những gì cô muốn, tôi sẽ cho cô, tôi sẽ không tố cáo.”
Đây là câu nói cuối cùng Tô Duy Nam để lại cho Mộ Mãn Loan, sau khi nói xong, anh rời đi không hề do dự, chỉ để lại mình Mộ Mẫn Loan nằm trong phòng giam, toàn thân xanh tím.
Tối hôm đó, Mộ Mẫn Loan kéo lê thân thể nặng nề mệt mỏi về nhà, cha mẹ cô, người là con tin vốn nên bị Tô Duy Nam giết chết lại đang vui vẻ với Tư Vũ Chiến, trong tay còn cầm một xấp chỉ phiếu lớn.
Chỉ trong nháy mắt đó, Mộ Mẫn Loan cảm giác cả thế giới sụp đổ.
Ông trời của cô như sụp đổ cả rồi.
Cô bị lừa, cô bị chính cha mẹ ruột và Tư Vũ Chiến bắt tay lừa gạt.
Chỉ vì một lời nói dối, cô đã đẩy người đàn ông duy nhất mà mình yêu sâu đậm đến vực sâu không đáy.
Nhưng Tô Duy Nam thì sao, biết rõ mình bị oan, nhưng vì thành toàn cho cô mà anh không chống án.
Cứ như vậy, nhà giao dịch thiên tài, nổi tiếng của phố Walls lại sụp đổ hoàn toàn chỉ vì cô.
Người đàn ông từng được người ta xem như con của trời lại trở thành người bị vô vàn người khác phỉ nhổ là rác rưởi, thậm chí bị nhốt trong nhà tù, nhưng anh vẫn không hề giải thích.