Chương
Trong phòng tắm, Mộ Mãn Loan vất bỏ khuôn mặt nữ thần lạnh lùng, do dự một hồi lâu, cuối cùng cô cũng đưa tay lấy chiếc khăn lụa được xếp gọn gàng trên bệ rửa mặt.
Hai chiếc khăn gấp thành hình tam giác.
Mộ Mãn Loan lạnh lùng nhét hai miếng vải vào trước ngực mình, ra vẻ như không buồn đếm xỉa.
“Người xưa đã dạy, hiệu quả thị giác có vẻ Ngay khi Mãn Loan chuẩn bị đưa tay nhét thêm một miếng nữa thì cửa phòng tắm bỗng vang lên tiếng “cạch”.
Một giây sua, cánh cửa đang đóng bỗng bị người từ bên ngoài đẩy cửa ra.
Mộ Mãn Loan đột nhiên quay đầu lại, vừa vặn đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Tô Duy Nam.
Trên mặt anh xuất hiện một vẻ mặt kỳ lạ: “Em… đang làm gì vậy?”
Mộ Mẫn Loan cứng đờ cúi đầu xuống, phát hiện trong tay cô còn năm chiếc khăn vuông nhét vào trong cổ áo của mình.
Khuôn mặt tươi cười một giây trước, chỉ trong chớp mắt đã đỏ bừng, cô vội vàng thả tay ra, toát cả mồ hôi lạnh: “Em, em, em không có làm gì hết… cửa, sao cửa lại Tô Duy Nam đưa tay đóng cửa lại: “À, lúc đi ra anh quên nói, chốt cửa bị hỏng rồi”
Mộ Mẫn Loan hận không thể đập đầu chết ngay tại chỗ.
không thể được, cô phải giữ được dáng vẻ đoan trang, tao nhã, cao quý trước mặt Tô Duy Nam.
Mặc dù giờ gương mặt đã đó hồng như máu, mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng cô buộc mình phải tỏ ra điềm tĩnh, không được cười lúng túng Tô Duy Nam là một người thông minh, nhìn thấy cô như vây anh cũng biết, cô đang căng thẳng đến mức sắp bay lên rồi, nhưng vẫn giả vờ trấn tĩnh vậy thôi.
“Ở bên trong lâu như vậy, anh còn tưởng em té xỉu nên mới muốn vào xem thử”
“Em không sao mà.”
“Tảm xong rồi thì đi ra đi”
Tô Duy Nam đưa tay về phía cô.
Bước chân của Mộ Mẫn Loan cứng đờ bước ra.
Làm sao bây giờ? Không lẽ mình nên móc hai cái khăn vuông kia ra à?
Đáng lẽ cô nên từ chối Tô Duy Nam trước, sau đó móc khăn ra rồi mới ưu nhã đi ra ngoài.
Nhưng mà cơ thể cô lại không nghe sai khiến mà.
Vừa nhìn thấy Tô Duy Nam đưa tay về phía mình, cô chỉ hận không thể trực tiếp nhào tới mà thôi.
Dường như ngay giây tiếp theo, Mộ Mẫn Loan đã đưa tay ra nắm lấy tay Tô Duy Nam.
Sau đó cô cảm giác cả người mình nhẹ bằng, bị anh ôm ngang lấy.
“A!”
Mộ Mãn Loan hốt hoảng thốt lên, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Rất nhanh sau đó, Tô Duy Nam đặt cô lên trên giường, sau đó chính anh cũng xoay người năm bên cạnh.
Lúc này đây, Mộ Mẫn Loan sợ tới mức cả người cứng ngắc, hô hấp cũng sắp rối loạn rồi.
Tô Duy Nam có muốn chạm vào mình không nhỉ?
Giờ đây cô thấy lo lắng thật, nhưng là vừa sợ vừa chờ mong.
Cô muốn ở bên anh, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi vì lần trong ngục đó, thực sự rất là đau.
Không được, nếu lát nữa Tô Duy Nam muốn chạm vào cô, cô không được bộc lộ là mình sợ, nhất định phải phối hợp với anh.
Ngay lúc Mộ Mẫn Loan còn đang suy nghĩ lung tung, Tô Duy Nam năm bên cạnh cô đột nhiên mở miệng: “Người sao lại căng cứng như thế này, em sợ anh làm gì em à?”
“Hả? Không có, không có…”
Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, dường như là phản xạ có điều kiện, cô lắc đầu.
“Gắng ngủ đi”
Tô Duy Nam nói xong thì nhầm hai mắt lại.
Mộ Mẫn Loan sững sờ.
Cứ vậy thôi sao? Trên người mình chỉ mặc duy nhất một chiếc áo tắm, cứ thế năm bên cạnh anh, vậy mà anh ấy không chạm vào mình sao?