Chương : Mắng đến mẹ ruột của mày cũng không nhận ra luôn!
Từ đầu đến cuối Lâm Thúy Vân mắng người không có bất kỳ một từ ngữ thô tt nhưng hết lần này tới lần khác có thể khiến cho người ta tức giận đến nỗi muốn chết ngay tại chỗ.
Ngay cả tâm trạng của Tô Kim Thư đang hết sức không tốt thế mà cũng không nhịn được bị cô ấy chọc cười!
Từ đầu đến đuôi Dao Dao không phải là đối thủ của Lâm Thúy Vân.
Cô ta thở hổn hến, lập tức chuyển hướng chĩa mũi nhọn về phía Tô Kim Thư: “Tô Kim Thư, cô rất kiêu ngạo vì làm người bồi rượu saog? Đã tới lúc nào rồi mà còn cười được nữa?”
“Tên đàn ông trong ảnh chụp ít nhất cũng phải năm mươi tuổi rồi chứ? Cô thật đúng là đủ ghê tởm, vì tiền thật đúng là dám trả bất cứ giá nào, giường của loại đàn ông nào cũng dám leo lên hết nhỉ “Tôi nói rồi mà, cô mới trở vê được bao lâu đâu chứ? Sao lại đè lên đầu tôi mà làm bác sĩ chính được cơ chứ?”
“Hóa ra đúng là bị người ta nói trúng rồi, là do ăn ngủ với lãnh đạo rồi chứ gì? Cô thật đúng là đồ hèn hạ không biết xấu hổi”
“Cô cứ chờ thân bại danh liệt và bị đuổi việc đi!”
Dao Dao tức giận lên thì lời nói độc ác gì cũng đều phun ra ngoài hết.
Lâm Thúy Vân nghe thấy mà muốn tức điên luôn, cô ấy đang chuẩn bị đánh trả thì bất thình lình Tô Kim Thư lại lên tiếng trước: “Cô thì lại được xem là cái thứ gì, dựa vào cái gì mà khoa tay múa chân ở trước mặt tôi?”
“Dao Dao! Cô giở thủ đoạn lười biếng trong bệnh viện, có việc thì đẩy lên trên thân người khác, lợi ích thì một mình chiếm lấy.”
“Cô đi hỏi trong khoa xem có mấy ai có ấn tượng tốt đối với cô?”
“Rốt cuộc mấy bức ảnh cùng với video này là chuyện gì xảy ra thì tôi cũng không có nghĩa vụ cũng không cần thiết phải giải thích với cô.”
“Ngược lại là cô thì sao, cô trèo lên trên giường của nhiều người như vậy, cô cũng đừng có nói với tôi là vì cô muốn tạo cho chồng của cô thể nghiệm giường chiếu tốt nhất nhé!”
“Nếu thật sự như vậy thì đúng là tôi muốn vỗ tay vì sự vô tư cống hiến của cô nữa đó!”
“Trên thế giới này có nhiều người không biết xấu hổ lắm, nhưng mà không biết xấu hổ giống như cô thì đúng là tôi mới gặp lần đầu luôn đó!”
Tô Kim Thư mắng một hơi khiến cho Dao.
Dao quên mất phải nói chuyện.
Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, cô đang bị một đống lửa giận không đi đầu.
Với lần khác lúc này có thứ không hề biết điều đưa lên tới tận cửa, vậy thì đừng trách cô không khách khí!
Sau khi chửi rủa một trận xong, Tô Kim Thư cảm thấy toàn thân đều thoải mái giống như là đả thông tất cả huyệt vị trong cơ thể.
Cô kéo Lâm Thúy Vân và xoay người rời đi một cách mạnh mẽ, khí phách hiên ngang.
Bình thường Dao Dao rất ghê gớm còn Tô Kim Thư thì bình tĩnh ít nói, thế mà hôm nay cô ta bị Tô Kim Thư trực tiếp mảng đến phát ngốc luôn.
Thậm chí ngay cả chỗ trống cãi lại cũng không có.
Lâm Thúy Vân cũng ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.
Dù sao thì bình thường Tô Kim Thư vẫn luôn yên lặng ít nói cho nên cô ấy mới lo rằng cô sẽ bị người ta ức hiếp, vì vậy cô ấy đặc biệt vội vã trở về trợ giúp cô một tay.
Bây giờ xem ra trên thực tế sức chiến đấu của đối phương cũng không phân cao thấp với cô ấy mài Lâm Thúy Vân không nhịn được giơ ngón tay cái lên: “Kim Thư, cậu quá tuyệt vời! Đúng là số một!”
Tô Kim Thư không nhịn được cười: “Được rồi, mình nói với cậu này, đợi lát nữa tới bệnh viện để một mình mình đi vào là được rồi”
Lâm Thúy Vân biến sắc: “Sao được chứ?”
Tô Kim Thư nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy vẻ biết ơn.
Sao cô lại không biết ý tốt của Lâm Thúy Vân được chứ?
Nhà họ Lâm được xem là gia đình giàu có số một số hai ở thành phố Ninh Hải.
Cha của Lâm Thúy Vân rất nổi tiếng trong giới quyền quý.
Lần này Lâm Thúy Vân đi cùng với cô qua đó, đơn giản chính là vì tạo áp lực cho Viện trưởng.
Nhưng mà Tô Kim Thư không muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy.
Dù sao lần trước ở tiệc đính hôn của Liễu Mộng Ngâm, nếu không phải bởi vì mình, cô ấy cũng sẽ không.
“Thúy Vân, cậu tin tưởng mình đi. Mình có thể tự giải quyết chuyện này được mà”
Nhìn thấy Tô Kim Thư lộ ra vẻ mặt kiên quyết như vậy, Lâm Thúy Vân biết lòng cô đã quyết tâm.
Sau một hồi do dự thì cô ấy mới gật đầu: “Vậy mình bên ở ngay bên ngoài chờ cậu, có vấn đề gì thì lập tức gọi điện thoại cho mình.”
“ừ”
Tô Kim Thư đứng trước cửa phòng làm việc của viện trưởng, cô thở ra một hơi thật dài, gõ gõ cửa.
“Vào đi!”
Trong phòng, giọng điệu của phó viện trưởng không tốt lắm.
‘Sau khi đi vào, Tô Kim Thư liếc mắt một cái lập tức thấy được Trưởng khoa Vương cùng với Giám đốc Lý chuyên điều phối và quản lý nhân sự.
Sắc mặt hai người đều rất nghiêm túc, bầu không khí lại càng trầm thấp và đè nén “Chào Trưởng khoa, chào Giám đốc!”
Tô Kim Thư vẫn lễ phép chào hỏi một cái trước.
Giám đốc Lý hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái rồi đập mạnh tư liệu trong tay lên mặt bàn.
“Âm!” Một âm thanh trầm đục vang lên làm cho Trưởng khoa Vương sợ tới mức co rụt cổ lại.
“Vương Hữu Lượng! Ông xem ban ngành của các ông đã đào tạo ra loại người gì thế này? Bệnh viện trung tâm của chúng ta chính là một trong ba bệnh viện nổi tiếng khắp cả nước, đào tạo ra biết bao nhiêu bác sĩ nổi danh trong và ngoài nước.”
“Đã bao nhiêu năm rồi, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gièm pha như thế này! Ở trong văn phòng làm việc mà bồi rượu cho lãnh đạo…”
“Hễ là người hơi có chút liêm sỉ đều không làm ra được loại chuyện vô liêm sỉ này!”
Những lời này của Giám đốc Lý cực kỳ khó nghe.
Mới nghe thì giống như đang nói với Trưởng khoa Vương nhưng là ràng đang mắng Tô Kim Thư.
Tô Kim Thư lập tức siết chặt nắm tay, cô lên tiếng cắt ngang lời nói càng khó nghe hơn của ông ta: “Giám đốc Lý! Ông không thể chỉ dựa vào.
mấy tấm ảnh chụp kia mà đội lên đầu tôi cái mũ lớn như vậy, tôi không nhận.”
Thấy Tô Kim Thư đến đây không phải là thật lòng muốn nhận sai, thậm chí còn dám tranh luận, giám đốc Lý tức giận đến mức toàn bộ tóc tai đều dựng đứng lên.
Ông ta đập mạnh một cái lên bàn rồi chỉ vào cái mũi Tô Kim Thư mà mắng: “Cô không thừa nhận ảnh chụp, vậy còn video thì sao? Chẳng lẽ video cũng là giả nữa sao? Một đứa con gái không đứng đản như vậy, thật không biết cha mẹ cô đã dạy cô như thế nào nữa!”
Người khác oan uổng mình thì cô có thể nhịn, nhưng chắc chắn cô không thể nào chịu được bất luận kẻ nào nhục nhã mẹ của cô!
“Giám đốc Lý! Xin ông chú ý cách dùng từ của ông! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đi bồi rượu cả”
“Sở dĩ có mấy bức ảnh này là bởi vì tôi bị người ta bắt cóc, bị ép buộc. Vì tự cứu chính mình cho nên mới phải giả vờ lá mặt lá trái.”
“Chuyện này thì bên phía cảnh sát có bản tường trình, có ghi chép lại, điều tra một cái là rõ thôi.”
“Về phần chuyện của Trưởng khoa Đàm, tôi nghĩ rốt cuộc chuyện là như thế nào thì ông có thể đi hỏi Giám đốc Lưu. Lúc đó ông ấy ở ngay hiện trường!”
Nhìn thấy Tô Kim Thư đúng lý hợp tình như vậy, Giám đốc Lý tức giận đến mức cái mũi cũng đều xiêu vẹo: “Tô Kim Thư Tôi thấy cô chính là chết cũng không hối cải. Rõ ràng biết rằng lúc này Giám đốc Lưu đã ra nước ngoài đi giao lưu rồi, một tháng nữa cũng không thể trở về được, bây giờ cô nói loại lời này thì có tác dụng gì sao?”
Sau khi mắng xong, Giám đốc Lý quay đầu chỉ vào Trưởng khoa Vương lại chửi rủa một trận: “Vương Hữu Lượng! Ông nhìn đi, đây là cấp dưới của ông đó. Cái loại người không biết hối cải, không hề cảm thấy xấu hổ thế này mà ông còn có mặt mũi mà cầu tình cho cô ta sao?”
“Hôm nay tôi nói hết lời ở đây, loại người giống như cô ta sẽ không có tư cách đứng ở bệnh viện trung tâm!”
“Cô tên là Tô Kim Thư đúng không? Bây giờ tôi thay mặt cho ban giám đốc, chính thức thông báo cho cô, cô bị đuổi việc rồi!”
“Mấy vết nhơ này của cô sẽ mãi mãi viết vào trong hồ sơ của cô, về sau cô cũng đừng nghĩ tới chuyện làm việc ở bất cứ bệnh viện tốt nào nữa!”
“Còn nữa, sau khi rời khỏi đây, dù thế nào đi nữa cô cũng đừng nói là mình đi ra từ bệnh viện trung tâm. Chúng tôi không gánh nổi người như vậy”
“Bây giờ mời cô lập tức rời khỏi đây, trễ một giây đồng hồ thì tôi sẽ gọi bảo vệ lên tiễn cô!”
Trưởng khoa Vương nhìn giám đốc Lý.
đang hổn hển, ông ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng.