Chương
Mộ Mẫn Loan không nói thêm gì nữa, cô khéo léo nép vào vòng ôm của anh, khóe miệng bất giác cong lên.
Mãi đến tận khi hai người đi vào trong phòng ngủ, Tô Duy Nam đặt cô lên giường, lúc này anh mới khẽ hỏi cô: “Cười cái gì hả?”
Khóe miệng Mộ Mẫn Loan cứng đờ, cô hoảng hốt ngẩng đầu nhìn anh.
Nhưng mà cô cũng rất thành thật, hoàn toàn không có ý định giấu diếm một chút nào.
Thậm chí ngay cả lúc nói chuyện, trong giọng nói của cô cũng vô thức tỏ rõ sự ngọt ngào: “Em rất vui mà”
Ánh mắt Tô Duy Nam lóe lên, cứ nhìn cô như vậy.
Sau đó anh đưa tay nâng căm cô lên, để cô ngẩng đầu rồi bốn mắt nhìn nhau.
“Là thấy anh căng thẳng nên em vui hả?”
Nên nói sao nhỉ, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn cảm thấy dù ngoài trời đang mưa to sét giật, cô vẫn như quay lại khoảng thời gian hạnh phúc khi có Tô Duy Nam bên cạnh.
Cô không đáp mà chỉ mang giày vào, sau đó bắt đầu thay đầu áo.
Chiếc áo ngủ trắng như tuyết từ từ rơi xuống, da của cô rất trằng, trong căn phòng mờ tối này, thậm chí nó còn trở nên trắng bệch, vô cùng chói mắt.
Mà vị trí Tô Duy Nam đang đứng vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong cơ thể cô.
Cô rất gầy, nhưng không phải là kiểu gây yếu do bị bệnh lâu ngày, mà mỗi đường nét trên người cô đều vô cùng hấp dẫn.
Cổ họng Tô Duy Nam khát khô, ánh mắt cũng trở nên tối sầm.
Ngay lúc Mộ Mẫn Loan chuẩn bị cầm quần áo mặc lên thì đột nhiên có một vòng tay to lớn ôm lấy mình.
Mộ Mãn Loan giật mình, nhưng mà một giây sau, hơi thở của Tô Duy Nam bao phủ quanh cô, khiến tâm trạng của cô nhanh chóng bình ổn lại.
Hô hấp của hai người dần trở nên nặng nề.
Bên tai vang vọng tiếng thở dốc của anh, Mộ Mẫn Loan mới làm một hành động vô cùng to gan, to gan nhất trong đời cô khi đối mặt với Tô Duy Nam, cô xoay người kéo cổ anh lại: “Muốn em.”
Không phải khẩn cầu, cũng không còn là câu nghỉ vấn, đó là câu khẳng định.
Đối với việc này, cô hoàn toàn không cần dò hỏi ý tứ của Tô Duy Nam.
Ánh mắt cô chờ đợi, vẻ mặt như ẩn hiện sự thận trọng mong chờ, cô cũng không biết bản thân mình như vậy hấp dẫn đến mức nào.
Tô Duy Nam cúi đầu hôn cô.
Ngay giờ khắc đó, trong đầu Mộ Mẫn Loan chỉ có một việc, đó là giao hết mình cho anh.
€ó lẽ chỉ có như vậy, cô mới có thể danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh anh.
Mà cho dù có một ngày anh muốn rời khỏi đây, cô cũng sẽ không thấy hối hận hay là tiếc nuối gì.
Ở phương diện này, xưa nay Mộ Mẫn Loan chưa từng cảm thấy cấp thiết như thế, nhưng sự mong đợi đó lại khiến Tô Duy Nam cảm thấy không đúng.
Lúc tay cô quấn lấy hông hay, động tác của Tô Duy Nam đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt anh có phần hơi lạnh, cúi đầu nhìn Mộ Mẫn Loan: “Tại sao?”
Dường như Mộ Mẫn Loan còn chưa phục hồi lại tinh thần, cô đờ đẫn nhìn anh: “Sao lại không thể chờ đợi được?”
Tô Duy Nam là người thông minh như thế nào, từ hôm qua khi Mộ Mẫn Loan bắt đầu mời gọi anh, anh đã loáng thoáng nhận ra tâm trạng cô có gì đó không đúng lắm.
“Em đang sợ à?”
Toàn bộ tâm tư như bị người đàn ông mà mình yêu thương nhất nhìn thấu, đột nhiên Mộ Mãn Loan có cảm giác không còn chốn dung thân.
Đối mặt với ánh mắt của Tô Duy Nam, thậm chí Mộ Mẫn Loan còn thấy kích động, cô muốn anh ở lại bên mình, không muốn anh đi tìm Âu Mỹ Lệ nữa, đừng làm vị hôn phu của cô a nữa.
Nhưng những lời đó cô không có cách nào nói ra được, bởi vì cô đã mất đi quyền đòi hỏi Tô Duy Nam, làm vậy cũng là không công bằng với anh.