Chương
Mộ Mẫn Loan lắc đầu bắt đắc nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Kim Thư: “Anh ấy chưa biết chuyện này đâu, trước giờ chị chưa từng nhắc tới chuyện này với anh ấy Dù sao với tính cách của Tô Duy Nam, nếu anh biết có người hại chết con của mình, nhất định anh ấy sẽ điên lên chém người kia thành trăm mảnh.
Rốt cuộc hiện tại Tư Vũ Chiến thế nào rồi, cô không có hứng thú muốn biết, mà cũng không muốn nghe chỉ có điều, cô không muốn để cho Tô Duy Nam phải mạo hiểm.
“Vậy chị nói cho em nghe, có phải chị cũng không định nói cho anh ấy biết sức khỏe của chị có vấn đề không?”
Tô Kim Thư đã từng xem báo cáo kiểm tra của Mộ Mãn Loan ở bệnh viện, trong báo cáo có nói, sau này khả năng Mộ Mẫn Loan có thai là rất thấp.
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Mộ Mẫn Loan trở nên thảm hại vô cùng, giọng nói của cô khế run lên: “Đợi đến khi cần nói, dĩ nhiên là chị sẽ nói cho anh ấy biết”
“Nhưng mà…”
Tô Kim Thư còn định nói thêm gì đó nữa thì đúng lúc này chiếc xe lại dừng lại.
Lệ Hữu Tuấn quay đầu nhìn hai người một chút, Tô Kim Thư lập tức hiểu được hàm ý ánh nhìn kia, cho nên cô không nói tiếp nữa.
Sau khi ba người xuống xe, đi thẳng là đến phòng khám của khoa phụ sản rồi Lúc siêu âm bốn chiều, người thân của bệnh nhân không được đi vào, cho nên Lệ Hữu Tuấn và Mộ Mãn Loan chỉ có thể ngồi chờ ở bên ngoài Lệ Hữu Tuấn biết Tô Kim Thư có bóng ma tâm lý với việc siêu âm, cho nên trước khi cô đi vào, anh dặn dò ngoài cửa vài câu “Em đừng căng thẳng, cũng giống như làm kiểm tra ở trong nước vậy thôi, biết không?”
Tô Kim Thư cười híp mắt gật đầu, Lệ Hữu Tuấn đưa tay ra vén lại mái tóc rối trước trán cô, động tác dịu dàng và đầy yêu thương: “Nếu sợ thì anh đi nói chuyện với bác sĩ một chút, anh vào cùng em nhé?”
Lệ Hữu Tuấn nói vậy khiến lòng Tô Kim Thư ấm áp hơn rất nhiều, cô khẽ läc đầu: “Anh đừng lo, em bị ám ảnh là vì mất đi anh trai em, giờ anh trai em đã quay lại rồi, em sẽ không sợ nữa. Giờ em không nhịn được muốn vào xem em bé nhà mình đã lớn lên thành hình dáng thế nào rồi đấy”
Thấy vẻ ung dung của Tô Kim Thư, Lệ Hữu Tuấn mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh quay đầu lại nhìn lướt qua Mộ Mẫn Loan.
“Còn nữa, chuyện liên quan tới Mộ Mẫn Loan…”
“Em biết rồi, thật ra em hiểu tính của anh trai em, mặc dù bên ngoài anh ấy rất lạnh lùng nhưng trong lòng quan tâm lắm, em tin có một số việc thật ra anh ấy đã biết từ lâu rồi. Mộ Mẫn Loan từng mang thai con của họ, cho nên anh ấy mới đi rất xa để tham gia phiên tòa xét xử Tư Vũ Chiến, còn chuyện Mộ Mẫn Loan không thế mang thai nữa…
Tô Kim Thư suy nghĩ một lúc rồi mới tiếp tục nói: “Nếu như đây là điều anh ấy lựa chọn, là người làm em, nhất định em sẽ ủng hộ anh ấy.
CHo nên anh yên tâm, em sẽ không nói gì lung tung trước mặt Mộ Mẫn Loan đâu.”
Nhìn thấy cô gái hiếu ý như vậy, Lệ Hữu Tuấn lại càng thương cô hơn.
Tô Kim Thư dí dỏm nháy mắt một cái, nhìn anh rồi nói: “Vậy bây giờ anh Lệ yêu quý của em à, em vào được chưa?”
Lệ Hữu Tuấn cưng chiều hôn lên trán cô một cái: “Đi đi”
Sau khi Tô Kim Thư xoay người đi vào phòng siêu âm, Lệ Hữu Tuấn mới quay lại hành lang lần nữa.
Vừa nãy hai người họ cùng đi tới cửa, Mộ Mẫn Loan đều nhìn thấy hết cả Bây giờ thấy Lệ Hữu Tuấn đi tới, trong lòng cô lại cảm thán một câu.
“Kim Thư thật sự rất hạnh phúc.
Lệ Hữu Tuấn không để tâm mấy liếc nhìn, sau đó anh mới đáp: “Có lẽ con người ta luôn cảm thấy người được cho thì mới là hạnh phúc, nhưng thực ra với người cho đi thì hạnh phúc vốn là của nhau”
Trong phòng siêu âm.
Sau khi Tô Kim Thư bước vào thì thấy một người mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đang bước về phía mình.
Nữ bác sĩ lướt qua bảng trong tay rồi hỏi: “Cô Tô Kim Thư?”
Tô Kim Thư gật đầu, đáp lại bằng tiếng Anh chính gốc: “Vâng, là tôi đây.”