Chương : Giả vờ đáng thương sao?
“Được rồi được rồi, chuyện này cứ giao.
cho bọn mình xử lý đi. Cậu cũng đừng quan tâm tới nữa, thanh thản ổn định mà ở nhà nghỉ ngơi, coi như cho mình một kỳ nghỉ, ở bên cạnh với con trai con gái nuôi của mình cho tốt đi”
Lâm Thúy Vân đưa ra kết luận.
Sau đó cô ấy gọi điện thoại kêu tài xế của mình, đưa Tô Kim Thư trở về.
Cho dù đã được thông báo đuổi việc, Tô Kim Thư vẫn lập tức điều chỉnh tâm tình của mình lại cho tốt.
Tuy rằng cô đã bị vu oan, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có thể điều tra rõ ràng được chuyện này.
Cô không thể bởi vì sự kiện này mà làm hoang phí công việc và học tập của bản thân…
Tô Kim Thư cũng không biết, ngay tại căn biệt thự đối diện ở đầu đường, bên trong một chiếc xe Maybach màu đen, một người đàn ông dán ánh mắt chăm chú nhìn về phía bên này.
“BOSS, bà chủ đã trở về rồi.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lệ Hữu Tuấn không hề phập phồng: “Ừ”
“Hôm nay bà chủ đi đến bệnh viện một chuyến”
Lệ Hữu Tuấn hơi hơi nhíu mày lại một chút.
Cái tên Nhan Thế Khải kia, giống như là ở khoa nam ngay bên cạnh.
Cùng dưới một mái hiên, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy.
Có phải nên nghĩ một biện pháp xử lý tên đàn ông kia hay không?
Lục Anh Khoa cũng không biết, câu nói của anh ta đã đổi lấy nhiều suy nghĩ của BOSS như vậy.
“Dường như bà chủ gặp chút phiền toái nhỏ ở bệnh viện bên kia.”
Sau khi Lục Anh Khoa khai báo xong hành trình của Tô Kim Thư thì anh ta mới chuyển đề tài lên vấn đề chính: “Có người chụp ảnh cô ấy ở trong biệt thự của Vương Tiến Phát, hack trang web của bệnh viện rồi đăng toàn bộ mấy tấm ảnh chụp cùng với video lên trên đó.”
“Nhan Thế Khải tìm người của bộ phận internet trong bệnh viện của cha anh ta và đánh lui được hacker. Nhưng mà Giám đốc.
Lý đã hạ văn kiện xuống, muốn đuổi việc bà chủ”
Lục Anh Khoa nói xong, anh ta im lặng đợi BOSS trả lời lại.
Sau một lát trầm mê, Lệ Hữu Tuấn lên tiếng: “Hack toàn bộ mạng lưới trang web của bệnh viện nhà họ Nhan…”
“.. Được!”
Khóe miệng Lục Anh Khoa nhếch lên một cái Anh ta nói cho BOSS nhiều thứ như vậy, tất cả lực chú ý của anh cũng chỉ dừng trên người Nhan Thế Khải thôi sao?
“Vê phần những chuyện khác, cho cậu hai ngày, xử lý sạch sẽ cho tôi.”
Giao phó xong, anh cúp điện thoại Trên khuôn mặt đẹp trai kia của Lệ Hữu Tuấn là tâm trạng khó dò: Thật đúng là vô dụng.
Anh mới rời đi có một ngày mà thôi mà đã bị người ta ức hiếp thành như vậy rồi!
“A, hắt xì!”
Tô Kim Thư đang chuẩn bị cho cuộc thi bác sĩ thì bất thình lình hắt hơi một cái.
Cô nhíu nhíu cái mũi, giọng nói nho nhỏ mà nói thầm: “Ai đang chửi mình vậy!”
Chờ làm xong hết toàn bộ đề kiểm tra, cô cùng với hai con nhỏ chơi trong chốc lát, dỗ bọn chúng ngủ, còn mình thì bò lên trên giường.
Lăn qua lộn lại không ngủ được, đang chuẩn bị lướt weibo đăng một cái lên dòng thời gian Tránh cho mình lại đi bị mấy thứ chuyện bát nháo này quấy rầy.
Lúc cô ấn mở weibo ra thì phát hiện gần như là một nửa tin tức bạo đều bị cùng một cái tên chiếm lấy.
Siêu mẫu, nữ thần Châu Á của diễn xuất và sắc đẹp, Lê Duyệt Tư về chơi thuyền NG đầy những câu chuyện cười Bộ phim mới nhất làm đổi mới thứ hạng phòng bán vé đã yên lặng suốt năm năm, đứng vững vị trí thứ nhất; Nữ thần rời núi, thế không thể đỡ.
Những tin tức như thế gần như là bá chiếm Lê Duyệt Tư ư?
Cái tên này… Nghe rất quen!
Không phải là nữ thần của Lâm Thúy Vân hay sao?
Kiểu người lớn lên xinh đẹp giống như Lê Duyệt Tư, lại là người có thực lực, nổi tiếng cũng là chuyện bình thường tôi.
Chẳng qua là từ trước đến nay Tô Kim Thư không quá có hứng thú với chuyện trong giới giải trí.
Vì thế cô dứt khoát thoát ra ngoài chuẩn bị đi nghỉ ngơi cho khỏe.
Muốn biết đoạn video kia là do ai đăng lên, biện pháp trực tiếp nhất chính là đi tìm Trưởng khoa Đàm hỏi rõ ràng.
Bởi vì sự kiện dùng quy tắc ngầm lần trước bị tuôn ra thì không ít phụ nữ từng bị Trưởng khoa Đàm nhục nhã xuất hiện.
Bọn họ cùng nhau kiện Trưởng khoa Đàm lên toà án.
Lúc này chắc là Trưởng khoa Đàm còn đang bị tạm giữ đợi tuyên án.
Ngày mai cô phải đến phòng tạm giam một chuyến để hỏi cho rõ ràng.
Tô Kim Thư trở mình một cái Nhưng mà muốn khiến cho Trưởng khoa Đàm nói thật thì chỉ dựa vào dăm ba câu của cô chỉ e là còn chưa đủ tác dụng Đến lúc đó chỉ sợ lại chỉ có thể cáo mượn oai hùm mà mượn tên tuổi của Lệ Hữu Tuấn thôi Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Kim Thư đang chuẩn bị đi tới phòng tạm giam bên kia xem tình huống thì nhận được điện thoại của Tô Văn Tâm vừa gọi tới Cô không hề nghĩ ngợi mà trực tiếp cắt đút.
Chẳng qua là hai giây sau, điện thoại lại vang lên.
Thật sự là không chịu nổi sự quấy nhiễu này, Tô Kim Thư ấn nút nghe điện thoại.
Điện thoại vừa được chuyển thì lập tức truyền đến tiếng rống giận cáu gắt của Tô Văn Tâm: “Tô Kim Thư! Bây giờ lá gan của mày to ra rồi đúng không? Ngay cả điện thoại của †ao cũng không dám không nhận nữa?”
Tô Kim Thư cười lạnh: “Bây giờ tôi bề bộn nhiều việc, không rảnh với cãi nhau với ông, cúp đây!”
“Từ từ!” Tô Văn Tâm tức giận đến mức giậm chân.
Nếu như bây giờ Tô Kim Thư ở trước mặt ông ta, ông ta nhất định sẽ xông lên, hung hăng mà dạy dỗ cô một trận: “Cái con nhóc chết tiệt nhà mày kia, mày cho rãng tao nguyện ý gọi điện thoại cho mày sao? Tao nói cho mày biết, tao mặc kệ bây giờ mày đang ở đâu, đang làm cái gì, lập tức trở về cho tao.”
“Đúng là nhàm chán!”
Tô Kim Thư cười lạnh, cô đưa tay muốn cúp điện thoại.
Đầu bên kia, giọng nói của Tô Văn Tâm đột nhiên cất cao lên: “Tô Kim Thư, mẹ mày vẫn còn một vài di vật ở bên này, mày dám không trở về ngay lập tức thì tao sẽ lập tức đốt đi mà có tin không?”
Sắc mặt Tô Kim Thư đột nhiên trầm xuống: “Ông dám!”
“Mày không nghe lời thử xem tao có dám hay không!”
“… Tôi lập tức trở về.”
Một giây trước khi điện thoại bị cắt đứt, dường như Tô Kim Thư còn nghe được giọng nói khinh miệt của Tô Văn Tâm truyền đến từ phía bên kia: “Con nhóc con chết tiệt, cho là tao không trị được mày hả?”
Tô Kim Thư gọi một chiếc xe đi về căn nhà trước kia.
Sau khi xuống xe, xuất hiện ở trước mắt cô là một căn biệt thự nhỏ.
Trước khi mẹ và anh trai gặp chuyện không may, nơi này là bến tàu ấm áp của cô.
Nhưng bây giờ.
Nếu không phải Tô Văn Tâm vừa dùng di vật của mẹ để uy hiếp cô, chỉ e là cả đời này cô cũng sẽ không bước một bước vào căn nhà này.
Cô vừa mới đẩy cửa ra, mấy người vốn ngồi trên sô pha đều đứng lên.
Lư Tuyết Cầm dẫn đầu đứng lên.
Người phụ nữ này, là người phụ nữ mà Tô Văn Tâm đã mang về khi mẹ cô vừa mới rời khỏi thế giới này hai tháng.
Tô Bích Xuân đạp giày cao gót, nhìn cô một cách lãnh miệt, giống như đang nhìn một con kiến vậy.
Không biết vì cái gì, Tô Kim Thư luôn cảm thấy ánh mắt này của cô ta không có ý tốt.
Thật giống như, bên trong đang nổi lên một âm mưu đáng sợ gì đó.
Sau khi Tô Kim Thư rời đi, một nhà ba người bọn họ mới giống như thật sự hòa thuận vui vẻ.
Lư Tuyết Cầm vẫn luôn không muốn nhìn thấy cô.
Hơn nữa, sau khi nghe nói bà ta gả cho Tô Văn Tâm, thì cũng thường xuyên ra nước ngoài, vừa đi chính là vài tháng, thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Cực kỳ thần bí.
Hôm nay, lại không biết sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
Thậm chí còn cười hi hi với cô, bộ dáng rất khách khí.
Chỉ thấy bà ta nhiệt tình chào hỏi cái người ngoài Tô Kim Thư kia: “Kim Thư đã trở về rồi? Bọn dì đang chờ con về cùng ăn cơm nữa đó, mau tới đây!”
Ăn cơm sao?
Tô Kim Thư cười lạnh.
Vừa lúc cô cũng nhìn muốn xem rốt cuộc trong hồ lô của bọn họ bán thuốc gì Vì thế, cô cũng không định khách khí.
Cô bày ra khuôn mặt lãnh đạm mà trực tiếp ngồi xuống vị trí của Tô Bích Xuân.
“Mày… Cái này…”
Tô Bích Xuân đang muốn nổi nóng thì lại bị Lư Tuyết Cầm kéo lại một phen, bà ta âm thâm lắc đầu, ý bảo cô ta đừng nháo.
Tô Bích Xuân tức giận mà hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống vị trí khác.
Mắt lạnh của Tô Kim Thư nhìn ba món mặn một món canh trên bàn: Đây là cái gì, kế giả vờ đáng thương sao?