Chương
Sau khi nói xong, Lệ Hữu Tuấn lập tức ngắt điện thoại trong tay đi.
Mà Thomas ở đầu dây điện thoại bên kia đang nắm điện thoại trong tay, trên mặt viết chữ không dám tin to đừng.
Anh ta vừa nghe thấy cái gì cơ? Boss lại tha cho anh ta rời khỏi khu dân nghèo này rồi sao?
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Hơn nữa nghe ra được ngữ điệu của Boss vô cùng sốt ruột, nhất định không phải việc nhỏ.
Chính ngay lúc này, một kẻ nghiện đang xoa xoa cái mũi của mình, ngáp một cái thật †o, vô cùng suy sút bước đến.
Anh ta vươn tay võ võ lên vai của Thomas.
“Thomas, anh có phải bị đần không vậy?”
Khuôn mặt Thomas trầm xuống, anh ta không tiếp lời, trong nháy mắt quay người bước về lều vải của mình.
Khoảng mười phút sau, anh ta đổi một bộ âu phục màu đen, mái tóc vốn rối tinh rối mù nay được xử lí trông vô cùng có sức sống, những sợi râu xanh tím còn lưu lại trên mặt giờ cũng đó được cạo đi sạch sẽ tinh tươm trong mười phút ấy.
Những người ở xung quanh gần như không dám tin tưởng vào đôi mắt mình nữa: “Ôi, trời ạ, anh còn là Thomas mà chúng tôi quen biết không đấy?”
Thomas trầm mặt xuống, hoàn toàn không thèm để ý đến bọn họ.
Anh ta nhanh chóng rút điện thoại trong tay ra, vừa bước ra bên ngoài vừa gọi vào một số điện thoại khác.
Mười phút sau, một chiếc xe việt dã màu xanh lục quân đột nhiên xuất hiện bên đường.
Khi Thomas vô cùng ưu nhã ngồi lên chiếc xe việt dã kia, nhanh như chớp rời khỏi khu dân nghèo.
Cảnh tượng trước mặt khiến đám nghiện cùng bọn cướp bóc đều há mồm trợn mắt ra nhìn.
Bọn họ ngàn vạn lần không hề ngờ tới rằng, bình thường thằng nhóc bẩn thỉu nhất lôi thôi nhất ấy bây giờ lại là người thâm tàng bất lộ như vậy.
Hai người Lệ Hữu Tuấn cùng Thomas gần như đã sử dụng toàn bộ các mối quan hệ trong tay, muốn đi tìm đầu mối của Tô Kim Thư.
Khi Thomas được biết Tô Kim Thư đã mất tích, anh ta lập tức hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc này.
Dù sao chỉ cần liên quan đến chuyện của cô Tô, Boss lại để cho anh ta tiếp tay giúp đỡ, vậy thì e răng việc này thật sự đã đến mức độ rất gấp rồi.
Thực ra theo đạo lý mà nói, Tô Duy Nam đã ở nước M tròn năm năm chẵn chẵn, anh ta gần như dùng một tay mà điều khiển toàn bộ tập đoàn Âu Thị.
Đồng thời, độ ảnh hưởng của tập đoàn Âu Thị trên thương trường nước M cũng không thể khinh thường được.
Chỉ đáng tiếc, cho dù là tập đoàn Âu Thị ra tay, nhưng vẫn không hề tìm ra được một tin tức nào dù là nhỏ nhất của Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn cũng từng đến bệnh viện điều tra tất cả những bản ghi camera có liên quan đến Weilia.
Nhưng rất trùng hợp là, tất cả những video camera khác đều còn, chỉ riêng video camera về Weilia lại bị tiêu hủy toàn bộ một cách vô cùng khó hiểu.
Ba ngày tròn chẵn cứ vậy trôi qua, Lệ Hữu Tuấn cùng Tô Duy Nam gần như đã tiêu hao hết một số lượng lớn về nhân lực, vật lực cùng tài lực, nhưng đừng nói đến tìm được người Tô Kim Thư, thậm chí cả một tin tức dù là nhỏ nhất của cô cũng chẳng nghe ngóng được.