Lâm Nguyên biết nguyên nhân chủ yếu khiến hắn thích Phó Xung là vì cơ thể cường kiện, kiên trì rèn luyện quanh năm của anh.
Trưa hôm sau, khi hắn gắng gượng mở đôi mắt còn nhập nhèm buồn ngủ kia ra, trong lòng thầm nghĩ: “Thế quái nào mà thể lực của tên nhóc này lại tốt đến vậy!”
Mặc dù ngoại trừ hai từ ‘hoang đường’, không từ gì có thể diễn tả đêm vừa rồi, thế nhưng nhân vật chính của đêm hoang đường đó vẫn nhớ rõ số lần bất đồng của hai người, hắn bốn lần, Phó Xung năm lần.
“Điên con mẹ nó thật rồi.” Đây là lần điên cuồng nhất của hắn từ khi trưởng thành, cho dù ở tuổi hai mươi, hắn cũng chưa từng có đêm nào quên hết tất cả, trắng đêm truy hoan như vậy.
Hắn dụi mắt, ngạc nhiên phát hiện Phó Xung đã không còn trên giường mình, từ cánh cửa mở toang kia cũng không thấy Phó Xung ở phòng riêng của anh. Lâm Nguyên nhấc người xuống giường đi vào phòng tắm, nơi đó cũng không có bất cứ tiếng động gì. Hắn cử động vài cái mới phát hiện cả người đau nhức, đi đứng cũng có chút lảo đảo. Lâm Nguyên nhịn không được, ‘ha ha’ cười chính mình. Túng dục quả nhiên thương thân, thế nhưng con mẹ nó cũng không thể ngăn được ông đây vui vẻ đâu!
Hắn đứng trước bồn rửa tay, trong tấm gương trước mặt là một người đàn ông cường tráng cả người đầy dấu hôn và vết cào. Lâm Nguyên nhíu nhíu mày, “Con mẹ nó chứ! Thằng nhóc này là sói đói hay gì vậy, cũng quá cuồng dã rồi đi!” Hắn nhìn chính mình trong gương, như thể nhìn thấy khuôn mặt của Phó Xung lần nữa xuất hiện trong đó khi hai người ôm nhau, hôn nhau, cắn xé nhau tại đây.
Cửa phòng ‘ding’ một tiếng, mở ra. Phó Xung bước vào, mang theo một túi thức ăn cho bữa trưa, vừa nhìn thấy Lâm Nguyên người trần đi ra từ phòng tắm, anh nhanh chóng nhìn lén hắn một cái rồi vội vàng xoay người dọn đồ ăn ra bàn.
Anh thực sự cảm thấy mình không thể ngẩng cao đầu trước Lâm Nguyên được nữa.
Bạn gái anh từng cho rằng anh là một người truyền thống lại có chút thẹn thùng, hai người yêu nhau ba năm mà vẫn không đi tới được một bước cuối cùng kia. Chính anh cũng cho rằng kiếp trước mình ắt hẳn là một hòa thượng, từ lúc trưởng thành, anh chưa từng cảm nhận được loại lửa dục kích tình như trong sách hay trong phim. Không phải là không có ham muốn, không phải là không có cảm giác, chỉ là dục vọng của anh như thể một mũi tên không đầu, chưa từng tìm thấy hồng tâm thổi bùng lên lửa dục.
Cho nên đêm qua, kẻ nằm dưới thân Lâm Nguyên chủ động đòi hỏi một lần lại một lần nữa chính là mình sao? Kẻ bị bàn tay to lớn cùng đôi môi nhàn nhạt vị thuốc lá bức điên kia thực sự chính là mình sao?
Phó Xung cảm giác đầu mình đã sắp chạm bàn, như thể chỉ có vậy mới có thể trốn khỏi ánh mắt cùng khóe miệng mang theo nụ cười xấu xa của người đàn ông kia. Trên đường đi mua thức ăn về, anh cứ nghĩ mãi về một vấn đề khiến anh xấu hổ không chịu nổi. Ngày hôm qua Lâm Nguyên làm nhiều lần như vậy, lần nào cũng vô cùng hung mãnh dị thường, vậy tại sao anh ngoại trừ đau mỏi toàn thân lại không hề bị thương một chút nào như lần trước.
Nhìn sữa đậu nành trắng đục, đặc sệt rót vào trong cốc, Phó Xung đột nhiên cảm thấy có chút ngẩn người, như thể đang liên tưởng đến cái gì đó. Lúc Lâm Nguyên đi tới cầm lấy cái cốc trong tay anh, Phó Xung lại thấy chính mình lại quay trở về khởi điểm của vấn đề: “Bản thân vẫn còn là một Phó Xung thanh tâm quả dục, truyền thống, thẹn thùng đó sao?”
Bất tri bất giác, anh đã tìm thấy hồng tâm của mình, chỉ là chính anh cũng không biết.
Hai người yên lặng dùng bữa.
Phó Xung mua không ít món có hàm lượng calo cao, lại còn là hàm lượng trước kia tuyệt đối không ăn nổi, thế nhưng hôm nay tất cả đều bị hai người nhanh chóng dọn sạch.
“Chiều nay cậu qua chỗ bệnh viện đi, sang tâm sự cùng ông cụ cho ông đỡ buồn, yên tâm mai đi mổ. Cậu cũng không cần lo chuyện bên này, ngày mai tôi thuyết trình xong cũng sẽ sang bên đấy xem xét tình hình.” Lâm Nguyên như gió cuốn mây tan tiêu diệt đồ ăn trước mặt. Hắn biết sau khi dược liệu hết tác dụng, Phó Xung hiện tại nhất định cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng, nên cũng không trêu chọc anh, chỉ bình tĩnh nhắc đến chuyện bệnh viện bên kia.
“Vâng.” Phó Xung không ngẩng đầu, điệu bộ bình thản của Lâm Nguyên khiến anh bình tĩnh lại đôi chút.
Anh nhanh chóng cơm nước cho xong, dọn dẹp một lát, tạm biệt Lâm Nguyên liền muốn mau chóng chạy ra khỏi phòng của hai người. Lâm Nguyên thấy anh cầm túi chuẩn bị rời đi, tuy trong lòng biết hiện tại chính là thời điểm da mặt tên nhóc này đang mỏng nhất, hắn vẫn không nhịn được, mấy bước liền đuổi tới cửa.
“Đợi chút, giải thích với cậu chuyện này đã.” Lâm Nguyên đầy mặt nghiêm túc.
“Ngài nói đi ạ.” Phó Xung dừng bước, Lâm Nguyên vẫn luôn giữ trạng thái này khiến anh cũng thấy thoải mái hơn.
Một nụ hôn với hương vị ngọt ngào của sữa đậu nành bá đạo phủ lên môi Phó Xung.
Mãi cho đến khi ngồi lên taxi đi đến bệnh viện, Phó Xung mới thở ra một hơi thật dài.
Anh thực sự không biết hiện tại phải đối mặt với Lâm Nguyên như thế nào. Chuyện xảy ra tối hôm qua cứ như một bộ phim thi thoảng lại lẻn vào trong tâm trí anh, nụ hôn bất ngờ vừa rồi lại càng khiến anh bối rối. Anh nghĩ đến tin nhắn Lâm Nguyên gửi cho mình, tuy rằng đã xóa đi từ lâu, nhưng Phó Xung biết bản thân vẫn có thể đọc lại nguyên văn.
“…Vì thích một người, lại vì tình cảm của mình mà trở nên ích kỷ, dã man, để rồi cuối cùng tổn thương người mình thích. Thật sự rất xin lỗi cậu. — Lâm.” Người đàn ông kia đã biểu đạt rõ ràng tình cảm dành cho anh, thế còn anh thì sao?
Thân là đàn ông, Phó Xung biết tình dục và tình yêu đôi khi hoàn toàn có thể tách rời. Tuy rằng anh không rõ vì sao bản thân sẽ mê luyến cơ thể Lâm Nguyên một cách mê muội đến vậy, nhưng anh biết, khi dục vọng qua đi, sâu trong nội tâm anh chỉ còn lại sự hối hận cùng đau khổ.
Anh lấy điện thoại ra, có chút căng thẳng nhấn số của Nhã Na. Giờ khắc này, anh bỗng nhiên rất muốn được nghe giọng nói nhẹ nhàng trầm ổn của cô, lại muốn nghe cô nói câu cửa miệng: “…phải không?”
“Phó Xung, cổ phiếu của em xử lý xong rồi, của anh vẫn còn tồn như kia, thật ngốc phải không.”
“Phó Xung, anh đừng mặc màu cam, đen muốn chết. Đồng phục đội bóng cũng là màu này? Thế thì không được rồi, đen lắm phải không?”
……
“Phải không, phải không…” Phó Xung nhắm mắt lại, như là chờ đợi thanh âm cứu rỗi linh hồn bị nguyền rủa của mình.
Tối đến, Phó Xung khuyên chị gái cùng anh rể về khách sạn nghỉ ngơi, anh thì ở lại trong phòng bệnh của ba mình, hai bố con câu được câu không tán gẫu. Anh biết nếu không phải là nhờ vào quan hệ của Lâm Nguyên, chuyện đi khám bệnh ở Bắc Kinh trong điều kiện thế này là điều không thể tưởng tượng nổi.
“Tiểu Xung à, con phải chăm chỉ, làm việc thật tốt đấy. Lãnh đạo của con đối tốt với con như vậy thì mình cũng phải hết lòng với người ta con nhé.”
“Vâng ạ.” Phó Xung gật đầu. Trong lòng lại không nhịn được mà tự giễu, “Chăm chỉ làm việc cho tốt? Làm đến cả trên giường, một đêm bốn năm lần, còn tốt hơn thế nào nữa!”
“Chết tiệt!” Anh nhỏ giọng thì thầm. Thật sự là vô vọng, trong đầu anh cứ toàn thứ gì không đâu, hơn nữa, vừa nghĩ đến những chuyện này, anh lại cảm thấy cơ thể mình nhanh chóng phát sinh ra phản ứng không thể ức chế, khiến cho anh vừa thẹn vừa giận, vội vàng tìm chuyện khác, xua tan dòng suy nghĩ này.
“Tiểu Xung, lúc trước mẹ con có bảo ba dặn con cùng Nhã Na, sang năm là năm hạn, nên năm nay có thể thì nên cưới luôn, nếu không lại phải đợi hết năm sau, thế thì là muộn quá.”
“Vâng, bọn con cũng bàn qua chuyện này rồi, nhà ở cũng đại khái là đến Tết thì giải quyết xong.” Gần đây Phó Xung cũng vẫn suy xét chuyện đám cưới, mấy lần sang nhà Nhã Na, ba mẹ cô cũng nói chuyện này với họ, hai người cũng thấy cưới trong năm nay là tốt nhất.
“Vậy thì không sao, vẫn còn kịp.”
Phó Xung giúp ba uống nước, hai người lại tán gẫu thêm vài câu thì ông đi nghỉ sớm, giữ sức cho ca phẫu thuật ngày mai.
Nghe thấy tiếng ngáy vang đều của ba mình, Phó Xung đứng dậy, giúp ông chỉnh lại chăn. Anh lẳng lặng nằm trên giường, ngoài cửa sổ là đêm đầu thu Bắc Kinh, ánh trăng mờ ảo, gió phảng phất chút lành lạnh, hắn, đang làm gì?
Có lẽ là do đêm qua ‘lao động vất vả’ đến kiệt sức, đêm nay Lâm Nguyên ngủ cực ngon. Trước khi ngủ hắn còn cầm điện thoại trong tay nghĩ tới nghĩ lui, muốn nhắn cho Phó Xung một tin nhắn, lại không có gì để nói. Mấy ngày nay, cho dù là lúc mâu thuẫn hay hòa thuận, hai người đều ở bên nhau, bỗng nhiên một người cô đơn ngủ trong căn phòng lớn, hắn cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng nghĩ đến bộ dạng ngượng ngùng, khó xử sáng nay của tên nhóc kia, hơn nữa lúc này anh hẳn là đang trong phòng bệnh, Lâm Nguyên rốt cuộc vẫn đặt điện thoại xuống.
Buổi sáng mùa thu ở Bắc Kinh sở hữu một bầu không khí sảng khoái cùng vẻ đẹp tĩnh lặng nơi phương Bắc.
Đợi chị gái và anh rể vào phòng cùng ba nói chuyện, Phó Xung liền mặc áo ngủ đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc vào phòng đổi áo sơ mi, Phó Anh nhìn anh một cái, bỗng kêu lên một tiếng: “Tiểu Xung người em làm sao vậy, sao nhiều vết bầm tím quá vậy?”
Phó Xung giật mình, cúi đầu nhìn nhìn, phát hiện trước ngực mình hai bên đều có mấy dấu hôn đã phát xanh, trong lòng âm thầm hối hận, ngoài miệng lại ra vẻ thoải mái nói: “À, không sao đâu, mấy hôm trước lúc chơi bóng em bị va chạm chút thôi.”
“Lần sau chú ý một chút, người sắp kết hôn, đừng suốt ngày chỉ mải bóng này, bóng kia.” Phó Anh biết Phó Xung thích thể dục thể thao, thấy anh bảo vì thế mà bị thương thì cũng không suy nghĩ gì.
Lý Hoành Đồ ngồi bên giường, nhìn Phó Xung nhanh chóng cài hết cúc áo và mặc vào bộ vest, anh ta nhìn sang chỗ khác, lại không nhịn được mà nhìn lại, trên cổ Phó Xung có hai dấu hôn đã trở nên sẫm màu hơn, mặc áo sơ mi cũng không thể che lại.
Đèn phòng giải phẫu sáng lên.
Trước đó, bác sĩ Trương đã cùng cấp dưới đến phòng bệnh, hỏi thăm tình huống cơ bản của bệnh nhân, giải thích một số biện pháp phòng ngừa, trước khi đi còn nói với Phó Xung ca mổ này xác suất thành công rất cao, để bệnh nhân và người nhà hoàn toàn không phải lo lắng. Đây cũng là nhờ vào quan hệ mới có được, nếu không, các bác sĩ sẽ luôn giữ một giọng điệu chuyên nghiệp, sẽ không bao giờ nói những điều như vậy.
Nhưng ngồi ở ngoài phòng mổ, nhìn các y tá thỉnh thoảng ra ra vào vào, nhìn đèn báo trước cửa phòng mổ đỏ chót thì không thể nào loại bỏ được cảm giác căng thẳng, lo lắng. Phó Xung nhìn đồng hồ, thời gian Lâm Nguyên thuyết trình ngày càng đến gần. Lúc chín giờ, kênh Kinh tế của CCTV sẽ phát trực tiếp cuộc họp tuyên bố. Hiện tại Lâm Nguyên hẳn đã ngồi vào chỗ. Vừa nghĩ đến điều này, tâm trạng vốn đang lo lắng của Phó Xung ngày càng trở nên căng thẳng.
Anh đặc biệt muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Nguyên trên TV. Bộ vest chính tay anh là ủi treo trong tủ quần áo của khách sạn nhất định sẽ khiến vóc dáng cao lớn của hắn càng thêm hoàn hảo, gương mặt anh tuấn kia có lẽ sẽ lại càng thêm nghiêm túc, hẳn sẽ trông rất ngầu. Động tác phất tay khi thuyết trình, dáng đứng thẳng tắp lại tiêu sái của hắn, hẳn sẽ khiến rất nhiều phụ nữ bị mê hoặc đi.
Phó Xung ôm hai tay, cúi đầu, hai chân không thể ngừng gõ nhịp lên sàn nhà, “Có lẽ không phải chỉ có phụ nữ mới bị mê hoặc,” anh tự nói thêm trong lòng.
Đèn trong phòng mổ cuối cùng cũng tắt, mọi thứ diễn ra khá tốt đẹp, ca mổ rất thành công.
Sau một hồi bận rộn, nhìn ba mình trên người đầy những loại ống, ngón tay còn có kẹp, vững vàng ngủ say trên giường bệnh, Phó Xung mới có thể thả lỏng.
Anh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại chắc là đã kết thúc phần trình bày rồi, cũng là lúc thông báo kết quả. Anh nhìn chị gái và anh rể đều ở bên, nhẹ nhàng bước ra ngoài. Phòng chờ dưới lầu có một chiếc TV, anh bước nhanh đến đó. Trên TV đang phát một bộ phim tình cảm cẩu huyết của Hàn Quốc chán muốn chết, người trong phòng đều hoặc là đang ngủ, hoặc là đang nói chuyện phiếm, không ai thật sự chú ý. Phó Xung lấy điều khiển, nhanh chóng chuyển sang kênh CCTV .
MC đang thông báo danh sách các thành phố đạt giải, cả nước có tổng cộng năm thành phố đạt danh hiệu thành phố thí điểm. MC đọc tên từng thành phố một, những thị trưởng vừa thuyết trình đều lần lượt tiến lên sân khấu, một, hai, ba, bốn… Không có Kim Sơn.
Phó Xung cảm thấy tim mình đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng. Không, hắn không thể thất bại. Hắn hùng cường như vậy, ưu tú như vậy, hắn nhất định có thể làm được!
“Bây giờ tôi xin được mời thành phố thí điểm cuối cùng – Thành phố Kim Sơn, xin mời thị trưởng Lâm Nguyên lên sân khấu!”
Phó Xung như hòa cùng MC nói ra câu này, anh cắn chặt môi, cơ thể vì quá mức căng thẳng và hưng phấn mà có chút co rút.
Người đàn ông bước nhanh lên sân khấu với đôi chân dài miên man. Quả nhiên, Phó Xung cảm thấy mắt mình sáng lên, Lâm Nguyên trong ống kính có một loại anh tuấn thành thục, hoàn toàn khác với những người trong làng giải trí.
Năm thị trưởng đứng cùng nhau theo yêu cầu của người dẫn chương trình. Phó Xung có chút buồn cười, bốn vị kia là tự giác đứng thành cặp hai bên Lâm Nguyên hay gì? Bốn ông chú hói đầu, dáng người thấp bé khiến người đàn ông phong độ ở giữa lại càng trở nên chói mắt.
Mấy người nói ngắn gọn vài câu, nhân dịp này không gì khác hơn là cảm tạ cấp trên, rồi cảm tạ cấp trên, và sau đó vẫn là cảm tạ cấp trên. Lâm Nguyên cũng rất đơn giản, buổi phát sóng trực tiếp sắp kết thúc, có người ở bên không ngừng nhắc nhở người dẫn chương trình kiểm soát tiến độ.
“…Cảm ơn đội ngũ sau lưng tôi, đặc biệt phải cảm ơn người đã cho tôi ý tưởng độc đáo này, cảm ơn cậu, chiến thắng này là của chúng ta!” Trong một khắc đó, Phó Xung cảm giác có một dòng điện ấm áp đang từ từ truyền vào trong tim mình.
Chiều đến, ba Phó Xung cuối cùng cũng tỉnh lại.
Hai chị em ngồi bên giường, nhỏ giọng nói chuyện cùng ba. Mặc dù bệnh nhân phải nghỉ ngơi nhiều nhất có thể nhưng sau khi hết tác dụng của thuốc mê, nhìn chung bệnh nhân vẫn có cảm giác hưng phấn đôi chút.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân và tiếng của Lý Hoành Đồ, “Thị trưởng Lâm, thật ngại quá, ngài bận rộn như vậy, còn đặc biệt tới đây…”