Editor: ChieuNinh
Sau khi tiến vào cửa Tẩy Kiếm Tông, thì lập tức có đệ tử Tẩy Kiếm Tông chuyên môn tiếp đãi khách nhân tiến đến.
Đệ tử Tẩy Kiếm Tông tiếp đãi Sở Chước là một người tuổi còn trẻ, cõng một thanh Toái Tinh kiếm cấp hai, da thịt màu đồng cổ, tươi cười sáng sủa như ánh mặt trời.
Khi đệ tử tiếp đãi nhìn thấy Sở Chước, vẻ mặt nhiệt tình tươi cười nghênh đón, cười đến lông A Chiếu đều xù lên, cảnh giác nhìn hắn.
Không chỉ có riêng đệ tử này, chung quanh, nam đệ tử Tẩy Kiếm Tông đi qua cũng dùng ánh mắt "không có hảo ý" nhìn Sở Chước. Trong lúc nhất thời, tiểu cô nương mềm mại yếu ớt giống như một tiểu bạch thỏ đột nhiên xông vào trong bầy sói hung ác, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị sói ngậm đi.
Sau khi biết được Sở Chước là muốn đi Phù Thiên Phong, đệ tử đó lấy ra một cái còi đặc chế, thổi một tiếng huýt sáo hướng giữa bầu trời, xa xa thì nhìn thấy một con chim loan thân cánh có màu sắc bay tới.
Chim loan này là một loại yêu thú cấp ba, bình thường lông vũ trên người đều có ba đến bảy loại màu sắc, màu sắc lông vũ càng nhiều, thực lực càng cao. Chúng nó là yêu thú Tẩy Kiếm Tông đặc biệt có được, sống ở nhiều chỗ trên đỉnh núi Tẩy Kiếm Tông, cũng là công cụ thay đi bộ của các đệ tử Tẩy Kiếm Tông lui tới giữa các ngọn núi.
Đệ tử tiếp đãi đó có chút tri kỷ nói: "Phù Thiên Phong cách nơi này hơi xa, cần phải có chim loan thay đi bộ, cô nương là lần đầu tiên đến Tẩy Kiếm Tông đi? Kỳ thực ngồi chim loan cũng cần một chút kỹ xảo nhỏ..."
Sở Chước hé miệng cười, khách khí nói một tiếng cảm ơn.
A Chiếu theo dõi hắn, cái đuôi không tự chủ được vòng lên cổ Sở Chước, thấy rằng mấy tên đệ tử Tẩy Kiếm Tông đều không có ý tốt.
Nhìn thấy tươi cười trên mặt nàng, đệ tử Tẩy Kiếm Tông đi ngang qua ở chung quanh đều bị nàng cười đến da mặt đỏ lên, trong lòng kích động.
Tuy rằng cô nương này tuổi còn nhỏ, nhưng đã trổ mã được vô cùng mỹ lệ, dung mạo như vậy cho dù là nữ đệ tử mỹ mạo nổi danh đặt ở Đan Tầm Tông cũng rất hiếm thấy. Chính yếu là, nàng thoạt nhìn mềm mại nhu nhược, thanh tú xinh xắn đứng ở nơi đó, giống như một làn gió mát, quả thực chính là muội tử mềm mại trong cảm nhận của nam nhân.
Lực sát thương của Loli chỉ cần là nam nhân thì đều hiểu.
Tu luyện giả Tẩy Kiếm Tông lấy kiếm tu thân, tông môn to như vậy, lấy nam đệ tử chiếm đa số, rất ít có thể nhìn thấy nữ đệ tử. Cho dù có nữ đệ tử, thì nhóm những nữ đệ tử đó đại đa số đều là tư thế oai hùng hiên ngang, cực kì dũng mãnh, đánh giá mà nói, ngay cả nam nhân cũng không đánh lại các nàng. Nghiễm nhiên chính là một nữ hán tử càng nam nhân hơn bọn hắn, không biết bao nhiêu thiếu nam tâm tư ngây thơ bị nhóm sư tỷ sư muội đồng môn đánh nát.
Cho nên lúc này đột nhiên có một muội tử mềm mại yếu đuối xuất hiện, làm cho một đám tu luyện giả Tẩy Kiếm Tông đi qua kích động đến không thôi.
Tuy rằng cô nương này còn nhỏ, nhưng không quan hệ, rồi nàng cũng sẽ lớn lên. Về sau nhất định cũng là một muội tử mềm mại, bọn họ đều có thể đợi nàng lớn lên.
Đợi Sở Chước đứng ở trên lưng chim loan lông vũ có bốn màu sắc, tiện tay vơ yêu thú trên vai đang xù lông vào trong lòng, sau khi thuận lông an ủi nó rồi, một lần nữa thả tới trên vai.
A Chiếu được thuận lông xong vẫn dùng ánh mắt sắc lang nhìn tên đệ tử Tẩy Kiếm Tông bên cạnh.
Đệ tử Tẩy Kiếm Tông cũng đứng ở trên lưng một con chim loan, dẫn Sở Chước đi Phù Thiên Phong. Biết được Sở Chước là lần đầu tiên đến Tẩy Kiếm Tông, hắn vô cùng nhiệt tình giới thiệu hoàn cảnh ven đường cho Sở Chước.
Thẳng cho đến Phù Thiên Phong rồi, đệ tử đó vẻ mặt tiếc nuối, nhưng mà không tốt để ở lại, chỉ có thể cưỡi chim loan lưu luyến không rời rời đi.
Tẩy Kiếm Tông tổng cộng có một trăm lẻ tám ngọn núi lớn có được truyền thừa, trong đó kèm với vô số ngọn núi nhỏ, trong mỗi một ngọn núi lớn có một vị Phong chủ tọa trấn. Thực lực Phong chủ đều ở trên Không Minh cảnh. Chiêm Hòa Trạch là Phong chủ Phù Thiên Phong, phía dưới có sáu người đệ tử thân truyền, mười đệ tử trên danh nghĩa, người khác đều là nô bộc của phong.
Nô bộc tiếp đãi thấy nàng nắm lệnh bài Phong chủ Phù Thiên Phong thì không dám trì hoãn, lập tức đi thông truyền.
Một lát sau, Sở Chước nhìn thấy Chiêm Hòa Trạch ở giữa đại điện Phù Thiên Phong.
Đối với việc nàng đã đến, Chiêm Hòa Trạch biểu hiện ra thật cao hứng, giống như trưởng bối rộng lượng, hỏi nàng chuyến đi này có thuận lợi hay không, có gặp phiền toái gì hay không v.v...
"Hết thảy đều bình an, đa tạ Chiêm tiền bối quan tâm." Sở Chước khách khí nói.
Chiêm Hòa Trạch thấy tiểu cô nương tiến lui khéo léo, nhưng ít nhiều mang theo khách khí, thì cười nói: "Chiêm gia và Sở gia coi như là giao tình mấy đời, nếu Sở cô nương là không ngại, thì kêu ta một tiếng Chiêm thúc thúc đi."
Đời trước Sở Chước không nghĩ sâu lời này của hắn, sau đó trải qua một ít chuyện rồi, mới hiểu được lời này của Chiêm Hòa Trạch cũng là cấp cho nàng thuận tiện khi tu hành ở Tẩy Kiếm Tông. Người ngoài tu hành ở Tẩy Kiếm Tông không nhiều lắm, nhưng những người ngoài này rốt cuộc không phải là đệ tử Tẩy Kiếm Tông, ở Tẩy Kiếm Tông cũng không được tự do. Nếu như có vị Phong chủ "thúc thúc" Chiêm Hòa Trạch này, hết thảy đều thuận tiện hơn rất nhiều. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Sở Chước không biết hắn là thật sự nể mặt mũi Sở gia hay là mặt mũi phụ thân nàng, nhưng mà nàng thừa nhận phần ân tình này của hắn.
Vì thế Sở Chước rất sảng khoái đổi giọng gọi: "Chiêm thúc thúc".
Tiếp theo Chiêm Hòa Trạch liền nói cho nàng chuyện tu hành ở Tẩy Kiếm Tông, sau khi hỏi rõ ràng phương hướng Sở Chước tu hành, trầm ngâm nói: "Con đã muốn tu tập Toái Tinh kiếm, vậy con phải rèn luyện tốt thân thể trước. Nếu tu kiếm mà không có khí lực mạnh mẽ, thì không thể sử dụng kiếm. Từ ngày mai, con phải đi Tẩy Thiên phong thôi, khi nào con có thể đi lên đỉnh núi Tẩy Thiên, thì con có thể bắt đầu cầm kiếm."
Sở Chước đáp lại một tiếng vâng.
Toái Tinh kiếm là chiêu bài Tẩy Kiếm Tông, phàm là đệ tử Tẩy Kiếm Tông, đều sẽ cõng một thanh Toái Tinh kiếm. Nhưng nếu muốn học được Toái Tinh kiếm pháp, chỉ có thể dựa vào nhận thức mỗi cá nhân, bởi vì bản thân nó vốn không có kiếm pháp. Phải hoàn toàn là dựa vào chính mình tìm kiếm ra kiếm đạo thuộc về mình, phàm là người nghĩ muốn học Toái Tinh kiếm, phải đi trèo Tẩy Thiên phong.
Tẩy Kiếm Tông là một tông môn to lớn, Toái Tinh kiếm cũng không bắt đệ tử học tại tông môn Tẩy Kiếm Tông, người ngoài muốn học, vậy đi trèo Tẩy Thiên phong, có thể học được bao nhiêu thì học bấy nhiêu.
Mà những người ngoài này, phần lớn đều giống như Sở Chước có được danh ngạch tu hành Tẩy Kiếm Tông.
Sở Chước ở lại trong viện nhỏ trên sườn núi Phù Thiên Phong.
Danh ngạch nàng tu hành là Chiêm Hòa Trạch cấp cho, tự nhiên hết thảy công việc ở Tẩy Kiếm Tông cũng do Chiêm Hòa Trạch an bài cho nàng, như thế cũng có ý giám sát. Tuy rằng Tẩy Kiếm Tông cho nàng một danh ngạch tu hành, nhưng nếu nàng làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Tẩy Kiếm Tông, Tẩy Kiếm Tông cũng sẽ không chút do dự trừ bỏ nàng.
Nô bộc Phù Thiên Phong thu thập sân viện sạch sẽ giúp Sở Chước rồi đưa tới đồ ăn nóng hầm hập, mới cung kính rời khỏi.
Sở Chước vừa đóng cửa viện, thì thả Uyên Đồ Huyền Quy trong túi linh thú ra, đồng thời cũng xem xét Ngọc Bích Băng Nhện ngâm linh tuyền trong hộp ngọc. Khi phát hiện nó còn đang trong giấc ngủ say, bộ dạng vẫn không nhúc nhích nghiễm nhiên giống như ngọc tinh xảo được thợ khéo tay chạm khắc, cũng không biết khi nào thì mới tỉnh.
Khi Sở Chước ăn cơm thì nói với hai yêu thú: "Bắt đầu từ ngày mai, ta phải đi trèo Tẩy Thiên phong, nếu không có gì ngoài ý muốn, trong hai năm hẳn là có thể bò đến đỉnh núi. Trong khoảng thời gian ở Tẩy Kiếm Tông này, các ngươi cũng không cần đi gây chuyện, đặc biệt là A Chiếu, ngoan một chút, ngày mai ta sẽ nhờ người chuẩn bị chân gà nướng cho ngươi, một ngày mười cái."
A Chiếu đang lười biếng khảy khảy thịt nướng trong đĩa, thấy không phải là chân gà nướng, nó không có hứng thú.
Nghe được lời nói của Sở Chước, nó lập tức vươn móng vuốt ra, ấn vài cái ở trên mặt bàn.
Sở Chước bình tĩnh nói: "Được, thì hai mươi cái, không thể lại nhiều hơn, dù sao chúng ta cũng là làm khách ở Tẩy Kiếm Tông." Nói xong, lại gấp mấy miếng thịt nướng cho bé rùa đang chậm rì rì ăn cơm.
So với A Chiếu kiêng ăn, Huyền Uyên thật sự rất dễ nuôi, cho cái gì thì ăn cái đó, chưa từng có kháng nghị qua, là một đứa cực ngoan trong tất cả yêu thú Sở Chước khế ước. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Đương nhiên, cũng là một đứa nhỏ tuổi nhất.
Cơm nước xong xong, thì Huyền Uyên tiến đến hộp ngọc nhìn Ngọc Bích Băng Nhện đang ngâm trong linh thủy, phát hiện nước linh tuyền trong hộp ngọc lấy Ngọc Bích Băng Nhện làm trung tâm, dần dần bắt đầu ngưng kết thành băng, nó chậm rì rì kêu một tiếng: 【 Lão đại... 】
A Chiếu đang ngồi xổm ở trên vai Sở Chước nhìn nàng sửa sang lại Trữ Nạp Giới, nghe được tiểu đệ kêu to, quay đầu qua nhìn.
【 Lão đại, kết băng... 】 Bé rùa vẫn như cũ nó lấy ngữ điệu đặc biệt chậm rì rì nói.
Lời này còn chưa nói xong, thì đột nhiên choang một tiếng, hộp ngọc vỡ ra, mặt phẳng tiếp xúc vỡ ra có thể nhìn thấy bông tuyết trong suốt long lanh.
Sở Chước nghe được thanh âm, quay đầu qua nhìn, chỉ thấy hộp ngọc đặt ở trên bàn biến thành hộp băng, chia năm xẻ bảy, một con nhện như chạm ngọc đang nằm ở trên mặt, vẫn không nhúc nhích như cũ.
Sở Chước kiểm tra, phát hiện khối băng trong hộp ngọc này đã không có linh lực. Có lẽ linh lực trong nước linh tuyền đều bị Ngọc Bích Băng Nhện hấp thu, cũng làm cho thương thế của nó chuyển biến tốt hơn, để lộ ra một ít hơi thở của yêu thú băng hệ cấp mười hai, có thể làm hộp ngọc băng bị chia năm xẻ bảy.
Sở Chước đành phải lấy ra một cái bồn ngọc thạch cho bé rùa ngâm linh thủy, đổ nước linh tuyền vào một lần nữa, quăng Ngọc Bích Băng Nhện đi vào.
Đợi Sở Chước rời khỏi, A Chiếu nhảy lên trên bàn, dùng móng vuốt cào xuống mai rùa của bé rùa, giáo dục nó: 【 Lần sau khi muốn nhắc nhở, phải sớm một chút. 】
Bé rùa một đôi mắt đậu đen ngơ ngác nhìn nó trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nga một tiếng.
A Chiếu lại cào mai rùa của nó vài cái, mới sáp qua xem xét Ngọc Bích Băng Nhện, cân nhắc thời gian nó tỉnh lại.
Hừ, đợi nó tỉnh lại, lại nhiều thêm một tiểu đệ, trước tiên phải lập quy củ cho nó.
Hết chương .