Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giữa bầu trời, lôi vân dầy đặc, chớp giật sấm đánh, ngẫu nhiên sấm sét như cánh tay thô người trưởng thành đánh rơi ở trên mặt biển, nước biển nổ tung, nhấc lên sóng to gió lớn, động vật biển tránh né xa xa.
Khu Lôi Trạch là nơi hung hiểm nổi tiếng gần xa Thiên Thượng Hải, bởi vì quanh năm sấm sét không ngừng, mặt biển không thấy đá ngầm đảo nhỏ, phóng mắt nhìn lại, đều là một mảnh hải vực lóe ra quang điện.
Một đám người đứng ở trên tàu ngầm trôi nổi ở trên mặt biển, xa xa nhìn khu Lôi Trạch nguy hiểm.
Nghe nói Huyền Ảnh muốn biến hóa, trừ bỏ Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Nguyệt Thụ như cũ không lộ diện ra, những người khác đều cùng tới đây, Cung Ngọa Vân cũng không ngoại lệ.
Cung Ngọa Vân cũng không phải là người thích náo nhiệt, năm đó hắn dưới cơ duyên xảo hợp, cứu Nguyệt Kiến bị bắt làm hại, bởi vì phần ân cứu mạng này, khiến cho hắn trở thành bạn của Nguyệt Nữ tộc.
Mấy năm nay, Cung Ngọa Vân vì giải quyết huyết vụ trên Tuyết Bình Châu, thường xuyên quay lại Thiên Thượng Hải, cũng nhận được Nguyệt Nữ tộc trợ giúp rất nhiều, trong bất tri bất giác, trong lúc hắn và Nguyệt Nữ tộc ở chung, đã thay đổi hương vị.
Mấy ngày này, Sở Chước làm sao không phát hiện tình cảnh Cung Ngọa Vân và Nguyệt Kiến cùng tiến cùng ra, đối với Cung Ngọa Vân xuất hiện ở trong này, trong lòng hiểu rõ.
Sở Chước nhìn xem khu lôi vân bị bao phủ ở trong lôi kiếp, nói với Huyền Ảnh: "Huyền ảnh, kế tiếp liền xem bản thân của đệ."
Huyền Ảnh như cũ là bộ dạng một con hải báo nhỏ gật đầu với nàng, động tác vẫn chậm rì rì, dường như tuyệt không gấp, người xem mà buồn cười.
Sở Chước cũng có chút buồn cười trong lòng, theo nàng, bên người nhiều yêu thú như vậy, tính ra chỉ có Huyền Ảnh cực kỳ bình tĩnh, mặc kệ làm cái gì đều là chậm rì rì, ung dung từ từ.
Cho dù trời sập xuống chỉ sợ cũng yên lặng phóng lớn bản thể chống đỡ, tiếp theo nên làm cái gì thì làm cái đó, rất có tính cách.
Nàng đưa mấy bình linh đan cho nó, nói: "Cái này cho đệ bổ sung nguyên khí, trên đường nếu như chịu không nổi, liền uống nuốt mấy viên, chúng ta ở chỗ này chờ tin tức tốt của đệ."
Hỏa Lân và mấy con yêu thú Huyễn Ngu cũng ở bên cạnh động viên nó.
Bích Tầm Châu nói: "Chờ mi biến hóa trở về, buổi tối ăn tiệc hải sản tươi ngay tại bờ cát."
Huyền Ảnh còn chưa phản ứng, Hỏa Lân cùng đám Huyễn Ngu, Huyền Uyên, Nguyệt Hưởng đã là vui mừng lộ rõ trên nét mặt, đều ồn ào lao nhao kêu Huyền Ảnh biến hóa nhanh chút, bọn họ sẽ chờ nó mở tiệc hải sản.
Cung Ngọa Vân: "...!..."
Nguyệt Kiến hé miệng mà cười, dung mạo một mảnh ý cười trong suốt, rất thích náo nhiệt nơi này.
Sở Chước vẻ mặt bình tĩnh, làm như không thấy được thần sắc Cung Ngọa Vân, dù sao đám thú bên người nàng đều là ham ăn, nàng đã quen rồi.
Huyền Ảnh nhận lấy linh đan, dùng đầu lông xù cọ cọ tay Sở Chước, lại lên tiếng chào hỏi cùng nhóm đồng bạn, ở trong một đám đồng bọn chú mục, chậm rì rì chuyển đến biên tàu ngầm, bùm một tiếng lọt vào trong nước.
Tiến vào trong biển, thân thể Huyền Ảnh nhanh chóng biến lớn, biến thành bộ dạng con bá vương thú biển sâu khi mới gặp, thân thể cao lớn vừa hơi hơi động, liền nhấc lên từng cơn sóng to ở trong nước, quăng xuống một bóng râm.
Tàu ngầm bồng bềnh ở mặt biển đã lắc lư không ngớt ở trong sóng to.
Huyền ảnh thú từ trong nước thò ra nửa cái đầu, liếc mắt nhìn một cái mọi người trên mặt biển, giống như đang chào hỏi cùng bọn họ, tiếp theo mới tiến vào trong nước, hướng tới khu Lôi Trạch cách đó không xa.
Huyền Ảnh rất nhanh liền tiến vào khu Lôi Trạch.
Nó cũng không phải là động vật biển tính lôi thuộc, tiến vào khu Lôi Trạch, không ít sấm sét rơi xuống trên người nó, theo thân thể nó nhảy lên đi qua, trong nước biển cũng tùy ý có thể thấy được điện xà, nhìn mà khiến cho lòng người sợ hãi.
Nhưng nó giống như không có cảm giác, chọn một địa phương, chậm rãi trồi lên mặt biển.
Nguyên hình của huyền ảnh thú khổng lồ vô cùng, cho dù khoảng cách xa, đám người Sở Chước cũng có thể tinh tường nhìn thấy bóng dáng của nó.
Không biết Huyền Ảnh khi nào thì có thể có thể biến hóa, dưới nhàm chán, mọi người liền lấy ra một đống đồ ăn chuẩn bị tốt từ trước vừa đợi vừa ăn.
Cung Ngọa Vân nhìn xem mà có chút cạn lời.
Nhóm người này...!Thú giống như không có lúc nào là không đang xì xụp ăn, có thể ăn trong biển, đều bị bọn họ ăn một lần.
Hơn nữa thực lực của bọn họ cường đại, chỉ cần muốn ăn, trong biển có thể lấy được đều dễ dàng lấy ra.
Nhưng mà Nguyệt Kiến và Nguyệt Hưởng đợi xem cũng bộ dạng yêu thích, hắn không nói cái gì, an tĩnh ngồi ở bên cạnh, làm một người đứng xem không có cảm giác tồn tại, cũng không quấy rầy ai.
"Chủ nhân, lão đại, miếng cá hương cay này ăn ngon." Hỏa Lân đưa qua miếng cá nướng cháy thơm ngon chứa ở trong giỏ.
Sở Chước tiếp nhận, trước chuyển một khối cho A Chiếu, thấy nó không khó chịu, tầm mắt rơi xuống trên người mấy con yêu thú đang vùi đầu khổ ăn, phát hiện tiểu loli ngồi ở bên nước đang nâng một khối cá khô
.