Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mắt thấy một chưởng đó sắp chụp đến, đột nhiên một cái đỉnh nhỏ xuất hiện sau lưng Sở Chước.
Đỉnh nhỏ nhanh chóng biến lớn, bao trùm người té trên mặt đất vào trong đỉnh, một chưởng đó vừa vặn chụp ở trên thân đỉnh.
Chỉ nghe được một tiếng kêu nhẹ vù vù, đỉnh đứng trên mặt đất lù lù bất động, hơn nữa tiếp tục biến lớn, lớn đến cao có trăm trượng, chung quanh cổ thi đến người tu luyện đều bị cự đỉnh biến thành lớn quét ngang bay đi ra ngoài, ngay cả Tôn Trác Đan đang ra tay giữa không trung cũng không thể không lùi về sau.
Cự đỉnh giống như một cái tháp sắt thông thiên, trầm ổn đứng trên mặt đất, miệt thị tất cả mọi người.
"Đây là...!Bán thần khí?" Tôn Trác Đan lắp bắp kinh hãi.
Nếu là bán thần khí, cho dù người tu luyện Hóa Thần cảnh toàn lực đánh một kích, cũng không cách nào đánh nó bị thương mảy may, mà xem cự đỉnh này, nghiễm nhiên chính là một cái pháp khí phòng ngự cực phẩm, công kích không có hiệu quả đối với nó, hắn rốt cục hiểu rõ đám tặc tử này vì sao dám can đảm tóm thánh nữ đi ở dưới mí mắt hắn, thì ra là bởi vì có chỗ dựa vào.
Nghe được lời Tôn Trác Đan nói, chung quanh người tu luyện lại ồ lên.
Hôm nay chẳng lẽ đều đang so đấu pháp bảo sao? Mới ra hiện một cái Đả Thần Tiên, hiện tại lại đến một cái Cự đỉnh bán thần khí, tiếp theo còn có cái gì nữa?
Nhưng mà cho dù như thế, Tôn Trác Đan vẫn không buông tha cho, liên tiếp công kích cự đỉnh, muốn cứu thánh nữ ra ra khỏi đó.
Trong cự đỉnh, Sở Chước gian nan đứng dậy, tai mắt mũi miệng tràn ra tơ máu, rất đỗi chật vật.
Vừa rồi Tôn Trác Đan chụp đến một chưởng đó, nàng phản ứng được kịp lúc, không chỉ có tránh được, lại dùng Toái Tinh dù chia sẻ hơn phân nửa thương tổn cho mình.
Cho dù như thế, nàng vẫn bị thương rất nặng, kinh mạch đứt từng khúc, linh phủ chấn động, nhịn không được lại oa phun ra máu tươi.
"Sở tỷ!"
"Sở cô nương!"
Trong đỉnh Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Đan Hạc Lương đã chạy tới, nhìn thấy nàng chật vật bị vạn pháp đỉnh quăng vào, sắc mặt đại biến.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thấy bộ dạng của nàng, lập tức nhét một viên linh đan bảo mệnh cho nàng, kiểm tra thân thể cho nàng.
Đan Hạc Lương nhìn xem Sở Chước tai mắt mũi miệng đổ máu, lại nhìn xem thánh nữ mềm yếu té trên mặt đất không biết sống chết cách đó không xa, sắc mặt âm trầm bất định.
Lúc trước khi thánh nữ đột nhiên bị quăng vào, hắn hoảng sợ, tuy rằng không biết tình huống bên ngoài, nhưng trong khoảng thời gian này đã từ chổ Mặc Sĩ Thiên Kỳ bọn họ mà biết được không ít, cũng biết kế hoạch muốn bắt giữ thánh nữ của Sở Chước, muốn thành công bắt giữ được thánh nữ, những khó khăn trong đó cũng không nhỏ, càng miễn bàn là tính nguy hiểm.
Vừa nghĩ tới thì, Sở Chước là một thân thương tích lăn tới đây.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vừa nhét linh đan cho Sở Chước, chợt nghe được vạn pháp đỉnh vang lên một tiếng ông.
Tiếp theo đó tiếng động vù vù vang lên liên tiếp, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là có người đang công kích vạn pháp đỉnh.
Vạn pháp đỉnh đã nhận chủ, nó bị công kích, Sở Chước là chủ nhân làm saoào không biết? Nàng miễn cưỡng mở một đôi mắt chảy huyết lệ, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ liên thanh hỏi nàng thế nào, khó khăn nói: "A, Kỳ...!để cho tiểu...!Vân...!Đi ra ngoài chống đỡ một chút..."
Nàng trốn vào trong đỉnh, Tôn Trác Đan đó nhất định sẽ không bỏ qua người bên ngoài, Sở Chước hiện tại không có biện pháp đi giúp bọn hắn, đành phải để cho Luyện Vân Long Đằng đi đi ra chống đỡ một chút, để cho bọn họ có thể kịp lúc dùng phù không gian rời khỏi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đã hoang mang lo sợ, nghe được lời nàng nói, không nói hai lời, gọi Luyện Vân Long Đằng ra.
Sở Chước miễn cưỡng phân ra một tia linh thức, khống chế vạn pháp đỉnh, đưa Luyện Vân Long Đằng ra bên ngoài.
Làm xong hết thảy, nàng chung quy lại nhịn không được mà oa một tiếng phun ra máu tươi, vừa vặn Mặc Sĩ Thiên Kỳ bị nàng phun trúng, nhưng lúc này hắn làm sao sẽ để ý cái này, lại vội vàng lấy ra toàn bộ của cải, tìm kiếm linh đan nhét vào trong miệng nàng.
Bên ngoài Tôn Trác Đan quả thật không làm gì được vạn pháp đỉnh.
Bán thần khí sở dĩ trân quý, bởi vì nó không chỉ có thể làm cho người tu luyện chưa thành thần sử dụng, đồng thời cũng có thể thừa nhận công kích của người tu luyện Thần Hoàng cảnh, chỉ cần Sở Chước tránh ở trong vạn pháp đỉnh, cho dù Tôn Trác Đan có đánh sưng cả tay, cũng không làm gì được nàng.
Tôn Trác Đan quả thật quá mức tức giận, chẳng qua né một tên, những người khác không chắc có thể trốn được đâu.
Hắn đảo ánh mắt qua, âm độc như rắn, rơi xuống trên người những người khác vừa rồi liên hợp cùng nhau phục kích thánh nữ.
Khúc Sơn Hà bị hắn nhìn xemmà kinh hoàng trong lòng, uy áp của người tu luyện Hóa Thần cảnh không phải là bọn hắn có thể thừa nhận, đặc biệt dưới cuồng nộ, uy áp của hắn không bị khống chế, ở đây tất cả người tu luyện đến tà tu, cổ thi đều bị áp chế đến không thể động đậy, vốn đang hỗn chiến lại không thể không dừng lại.
Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, Khúc Sơn Hà vốn cũng muốn xé mở phù không gian đào tẩu, nhưng khi Sở Chước bị Tôn Trác Đan ngăn lại, đánh ra một chưởng đó, hắn thiếu chút nữa tưởng nàng không sống được.
Chỉ do dự trong nháy mắt, làm cho hắn không kịp lúc xé mở phù không gian rời khỏi.
Nhưng mà hiện tại xem ra, thương thế của Sở Chước tất nhiên rất nặng, hiện tại khả năng ngay cả khống chế pháp khí công kích cũng không có biện pháp.
Lúc này bọn họ cho dù muốn nhân cơ hội trốn cũng trốn không thoát, ở dưới mí mắt một người tu luyện Hóa Thần cảnh, phù không gian cũng không phải vạn năng, phù không gian có mau đi nữa, cũng không nhanh hơn công kích của đối phương, Sở Chước đúng là bởi vậy mới bị ngăn lại.
Hắn không nghĩ tới Tôn Trác Đan sẽ buông bỏ vây khốn Âm Thi Vương ở
.