Sở Chước chỉ nhịn một đêm, đêm muộn thứ hai, khi bên ngoài vẫn là xôn xao như vậy, nàng mang theo trọng kiếm đi ra ngoài.
Lục Đạt lại bị nàng dọa mềm.
Lục Đóa yên lặng lui ở phía sau Lục Đạt, làm cho hắn đứng gánh áp lực.
Trải qua nàng dọa một trận như vậy, hai người Ốc Cổ Tộc lại không bị dâng trào nữa, cũng không dám lại làm cái gì, chỉ có thể đau khổ nghẹn, hy vọng Ngọc Trọc Thú đến sơn cốc nhanh chút, bọn họ cũng nhanh chóng thoát khỏi Sở Chước tồn tại khủng bố này —— ngay cả thiên tính phóng thích đều phải bị nàng uy hiếp, ở trong mắt hai người Ốc Cổ Tộc, trình độ khủng bố của Sở Chước lại càng sâu sắc hơn.
Ở trong ngày mong đêm mong của người Ốc Cổ Tộc, rốt cục đến thời gian Ngọc Trọc Thú thông khí mỗi tháng một lần.
Một đám Ngọc Trọc Thú bị năm người Ốc Cổ Tộc đuổi tới bạch nham trong sơn cốc.
Sơn cốc bạch nham bốn bề toàn núi, chỉ có một cái thông đạo ra vào, thuộc loại địa phương tốt phong kín, Ngọc Trọc Thú bị xua đuổi tới đây sẽ hoạt động ở trong sơn cốc, chỉ cần người canh giữ ở ngoài cửa cốc, sẽ không sợ nó lạc đường.
Nhưng lần trở lại này, hiển nhiên đám người Ốc Cổ Tộc trông coi Ngọc Trọc Thú không nghĩ tới, sẽ có mấy kẻ trộm đã núp ở trong sơn cốc, hơn nữa chuẩn bị trộm Ngọc Trọc Thú bất cứ lúc nào.
Hơn nữa trong hai cái kẻ trộm này, còn có tộc nhân của mình, đến biển thủ, làm cho bọn họ lại khó lòng phòng bị.
Lục Đóa nhìn nhìn tình huống sơn cốc, phát hiện không khác gì dĩ vãng, gan vốn đã lớn thì bây giờ trái tim càng thêm táo bạo, nhỏ giọng nói với Sở Chước: "Tiền bối yên tâm, Ngọc Trọc Thú ở tại bạch nham trong sơn cốc thì rất an toàn, cho nên người Ốc Cổ Tộc chúng ta bình thường khi đưa Ngọc Trọc Thú chạy tới, sẽ không trông chừng chúng nó bao nhiêu, chỉ cần canh giữ ở ngoài sơn cốc không cho nó chạy ra là được..."
Sở Chước liếc nhìn nàng ta một cái, hiểu rõ lời ngầm của nàng ta.
Bởi vì trí tuệ sinh linh khu vực này, trừ bỏ người Ốc Cổ Tộc, thì không có chủng tộc khác, càng không có cái loại tồn tại sẽ chuyên môn trộm Ngọc Trọc Thú, cho nên bọn họ đối với Ngọc Trọc Thú nuôi thả thì rất yên tâm, cũng cho nhân sĩ có lòng có cơ hội thừa dịp.
Làm nhân sĩ có lòng, Sở Chước đối với cái này tự nhiên là vô cùng vừa lòng rồi.
Khi Ngọc Trọc Thú đi đến là thời điểm ban ngày, năm người Ốc Cổ Tộc đuổi Ngọc Trọc Thú tới trong sơn cốc, sau đó sẽ không tiến vào, cũng không phát hiện trong sơn cốc khác thường.
Sở Chước riêng biệt quan sát, tổng cộng có năm mươi sáu con Ngọc Trọc Thú.
Ngọc Trọc Thú quả nhiên như Lục Đạt nói, phá lệ xấu xí, Sở Chước nghiên cứu, trong lúc nhất thời thế nhưng không biết hình dung bộ dạng nó như thế nào, cho dù là không đâu vào đâu, cũng có thể nói ra bộ vị nào đó giống cái gì, nhưng chúng nó thật sự là không có một chút bộ dạng sinh vật, nếu là an tĩnh co lại trên mặt đất, thoạt nhìn giống như là một đống đó gì, vẻ ngoài đầy tro bụi, mang chút màu vàng đất, thật sự là...!một lời khó nói hết.
Tên Ngọc Trọc Thú này, nhìn như vậy, tuyệt không liên quan gì với chúng nó.
Sở Chước hoài nghi hỏi bọn hắn” "Thật sự ăn rất ngon?"
Trong mắt Lục Đóa cùng Lục Đạt lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi: "Ăn rất ngon, ăn qua một lần thì sau đó sẽ không quên, đáng tiếc mỗi một năm trong tộc chỉ cho phép giết mười con Ngọc Trọc Thú...!Tiền bối, đến lúc đó ngài lấy được nội đan rồi, có thể đưa Ngọc Trọc Thú cho chúng ta hay không?"
Sở Chước lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn hắn một cái: "Không được."
Hai người thất vọng nhìn nàng, sau đó lại nghe nàng cười lạnh một tiếng: "Các ngươi ô nhiễm lỗ tai ta vài lần, ta không đánh chết các ngươi thì đã may rồi, còn muốn ăn Ngọc Trọc Thú?"
Hai người: "...!..." Đây rõ ràng chính là báo thù!
Sở Chước không để ý tới bọn họ, ngồi ở trước cửa động, an tĩnh chờ đợi màn đêm buông xuống.
Nắng chiều rơi xuống bên kia núi, ánh trăng mọc lên rất nhanh.
Rời khỏi mảnh đất trọng lực đó, Sở Chước phát hiện mặt trời mọc trăng lặn trên đại lục Hồng Mông cũng giống như đại lục bình thường, có thể thấy được phép tắc đại lục Hồng Mông đã rất hoàn thiện, đã trưởng thành thành một đại lục đầy đủ.
Ánh trăng như nước, chiếu vào trên người đám Ngọc Trọc Thú trong sơn cốc đã tiến vào ngủ say, thân thể Ngọc Trọc Thú tự động hấp thu ánh trăng, chậm rãi tầng ngoài trên thân thể hiện lên một tầng vầng sáng xanh ngọc đục ngầu, giống như nhét tinh hoa ánh trăng vào trong cơ thể tuần hoàn một lần, sau đó bài tiết tạp chất dư thừa ra ngoài, hình thành vầng sáng đục ngầu này.
Sở Chước giật mình, rốt cục hiểu rõ cái tên Ngọc Trọc Thú tồn tại, quả thật rất chuẩn xác.
Từ trước đến nay nhật nguyệt đều có tinh hoa, mà còn là vật thiên nhiên cực kỳ tinh thuần vô hại, phàm là sinh linh hấp thu nhật nguyệt tinh hoa mà sinh ra, quả thật không giống người thường.
Sở Chước đầu tiên là quan sát động tĩnh sơn cốc một lát, khoảng cách hơi xa, linh thức của nàng không thể tìm được bên ngoài, thậm chí không cảm giác hơi thở của bọn họ, đồng thời, những người đó không tiến vào sơn cốc, cũng không phát hiện trong sơn cốc cất giấu ba người.
Mà nàng cần phải tranh thủ trước khi năm người ngoài sơn ngoài cốc phản ứng kịp, thì trộm được một con Ngọc Trọc Thú nhanh chóng trốn chạy.
Nếu chạy không thành, hạ sách cuối cùng là đánh một trận.
Cân nhắc xong ở trong lòng, Sở Chước đuổi hai người Ốc Cổ Tộc đến làm việc.
"Tiền bối, hiện tại?" Lục Đạt giật mình hỏi nàng, cảm thấy hiện tại có phải quá sớm hay không?
Sở Chước khẽ gật đầu, làm việc sớm một chút trốn chạy sớm một chút, ai biết trong năm người Ốc Cổ Tộc đó có thể có tên nào mất trí dự tính tiến vào trong sơn cốc đánh một trận dã chiến giống Lục Đạt và Lục Đóa hay không? Đến lúc đó phiền toái càng nhiều.
Sở Chước dự tính tốc chiến tốc thắng.
Mà phương thức nàng tốc chiến tốc thắng, tức là quang minh chính đại đi ra từ trong sơn động, đi đến trước mặt mấy con Ngọc Trọc Thú khoảng cách gần nhất, vẫy tay đã quăng năm con Ngọc Trọc Thú tiến vào vạn pháp đỉnh, sau đó không chút do dự bám víu một mặt nham thạch sơn cốc mà đi, cũng không đi thông đạo duy nhất, thuận tiện dùng dây thừng mang theo hai tên Ốc Cổ Tộc đã há hốc mồm.
Năm con Ngọc Trọc Thú biến mất vẫn chưa khiến cho người ngoài sơn cốc chú ý.
Sở Chước mở linh thức ra, không kiêng nể gì nhìn chằm chằm tình huống cửa sơn cốc, thẳng đến khi bọn họ đã bò đến phía trên sơn cốc, người ngoài cửa cốc thế nhưng còn chưa phản ứng kịp, nhất thời có chút cạn lời.
Tính cảnh giác của người Ốc Cổ Tộc rốt cuộc có bao nhiêu kém cỏi, mới có thể để cho người ta trộm đi Ngọc Trọc Thú ở dưới mí mắt mà không phát hiện? Ngọc Trọc Thú không phải là thứ rất quan trọng của người Ốc Cổ Tộc sao?
Tuy rằng cảm thấy người Ốc Cổ Tộc quá mức lơi lỏng, nhưng đối với nàng mà nói lại chỉ có lợi không có chỗ thiệt, Sở Chước lập tức mang theo hai tên Ốc Cổ Tộc rời khỏi, chạy một buổi tối, khi trời hơi hơi sáng, mới tìm một địa phương bí ẩn núp đi.
Chờ khi bọn họ tiến vào vạn pháp đỉnh, phát hiện đó năm con Ngọc Trọc Thú bị trộm đi vô cùng bình tĩnh ngồi ở đằng kia, không có chút phản kháng, là một loại hoang thú rất đỗi dịu ngoan.
"Tiền, tiền bối, vì sao ngài trộm nhiều như vậy..." Lục Đạt khơi dậy dũng khí hỏi.
Sở Chước liếc mắt nhìn bọn hắn một cái: "Các ngươi không phải muốn ăn Ngọc Trọc Thú sao? Chuẩn bị thêm cho các ngươi một con."
Cho bọn họ một con, vậy còn thừa lại bốn con, nàng muốn nhiều con như làm chi?
Sở Chước không để ý đến bọn hắn, thừa lại con con, đương nhiên là nuôi dưỡng, đợi về sau khi tập hợp cùng Phong Chiếu, Mặc Sĩ Thiên Kỳ và nhóm tiểu hỏa bầu bạn, cũng cho bọn hắn nếm thử hương vị loại thú xấu này, nếu bọn họ nói ăn ngon, vậy đương nhiên không thể bỏ quên đồng bọn tốt.
Hai người Ốc Cổ Tộc không biết tâm tư của Sở Chước, nhưng bọn hắn đối với việc có thể được một con Ngọc Trọc Thú thì vô cùng cao hứng, thậm chí không có chút cảm giác áy náy giúp người ngoài cùng nhau trộm vật trong tộc của mình, làm cho Sở Chước có một chút hiểu biết đại khái đối với tính nết của người Ốc Cổ Tộc.
Đưa hai người tới một nơi coi như an toàn, bày ra linh trận ở chung quanh, sau đó Sở Chước quăng một con Ngọc Trọc Thú cho bọn họ, để bọn họ đi lo liệu.
Sở Chước ngồi ở một bên, xem hai người Ốc Cổ Tộc sung sướng mổ xẻ Ngọc Trọc Thú, sau đó tìm kiếm linh mộc trưởng thành có chút niên đại, đốt đống lửa lên, đặt Ngọc Trọc Thú đã được xử lý tốt lên phía trên đống lửa.
Nội đan của Ngọc Trọc Thú bất đồng với bề ngoài xấu xí của nó, phá lệ sáng bóng đẹp đẽ, giống như một viên nguyệt châu nho nhỏ, đặt trong lòng bàn tay, tản ra lực nguyệt hoa tràn đầy tinh thuần, ôn hòa minh nhuận, đeo dài lâu, đối với thân thể người cũng có lợi.
Lúc này, trong không khí tràn ngập một cỗ hương vị nồng đậm.
Sở Chước nhìn qua, phát hiện thịt Ngọc Trọc Thú đặt trên ngọn lửa đã nướng ra một tầng mỡ bóng, phát ra thanh âm xèo xèo, mỡ nhỏ giọt lên linh mộc, linh thân gỗ tỏa ra mùi thơm nức mũi, cùng mùi thịt Ngọc Trọc Thú hòa hợp vào nhau, lại tỏa hương thơm bốn phía, nếu không phải sớm dùng linh trận ngăn cách, chỉ sợ ngay cả hoang thú chung quanh đều hấp dẫn lại đây.
Hai Ốc Cổ Tộc đang nướng thịt Ngọc Trọc Thú nuốt nước miếng ừng ực, dáng vẻ thèm nhỏ dãi nước miếng chảy dài ba thước.
Sở Chước không nghĩ tới Ngọc Trọc Thú dịu ngoan lại xấu xí này có không ít bảo bối, thịt thì thơm ngon, thậm chí so với gan rồng tủy phượng, nội đan cũng diệu dụng vô cùng, vừa rồi nàng hẳn là bắt thêm mấy con Ngọc Trọc Thú, đợi rời khỏi Hồng Mông chi cảnh, sau đó có thể quăng đến dưới chân Bạch Ly Sơn nuôi dưỡng, gia tăng khẩu phần cho đám thú ham ăn Bạch Ly Sơn.
Ngọc Trọc Thú quay nướng vô cùng đơn giản thô bạo, hai người Ốc Cổ Tộc chính là nướng chín nó là xong không còn gì nữa.
Lục Đóa bưng một khối thịt Ngọc Trọc Thú đã nướng chín đến trước mặt Sở Chước, mong đợi nhìn nàng.
Sở Chước tiếp nhận, sau đó phất phất tay với bọn họ, để cho bọn họ tự mình đi ăn, mà nàng thì chậm rãi nhấm nháp thưởng thức thịt Ngọc Trọc Thú nướng.
Tuy rằng không thêm đồ gia vị gì, nhưng nguyên nước nguyên vị ngược lại càng thêm mỹ vị, cũng tương đối hiếm có.
Sở Chước kiên nhẫn đợi hai người Ốc Cổ Tộc đều giải quyết cả một con Ngọc Trọc Thú, mới hỏi: "Ăn no chưa?"
Hai người nâng mặt đầy dầu mỡ lên, không biết nàng là có ý tứ gì, gật gật đầu, còn chưa đã thèm lim dầu mỡ trên ngón tay, hiển nhiên còn có thể ăn thêm một con nữa.
Sở Chước lật tay cầm lấy nội đan Ngọc Trọc Thú, nói với bọn họ: "Các ngươi ai biết luyện Ngọc Trọc Châu?"
Lục Đạt nói: "Ta biết"
Lục Đóa nói: "Chàng ấy biết."
Sở Chước cũng không sợ hai người này gây sự, dám can đảm gây sự thì kết cục sẽ làm cho bọn họ hiểu rõ có bao nhiêu thảm, nàng hỏi: "Mấy ngày có thể luyện chế thành công?"
"Nửa tháng đi." Lục Đạt do dự nói: "Ta, ta cũng là lần đầu tiên luyện nó."
"Tốt lắm." Sở Chước gật gật đầu: "Nếu ngươi thất bại, thì quăng ngươi đi cho quỷ ong ăn, tin tưởng chúng nó còn nhớ rõ khí tức của ngươi."
Hai người hoảng sợ nhìn nàng, ở trong mắt bọn họ, người da trắng này đã có thể đánh đồng với kiến ở chổ trọng lực, đều đáng sợ như nhau.
Khuất phục dưới dâm uy của Sở Chước, Lục Đạt xuất ra mười hai vạn tinh thần, tiếp nhận nội đan Ngọc Trọc Thú, Diễm Nguyệt Thạch cùng nhựa Thiên Âm Quỷ Đằng, bắt đầu trốn vào trong vạn pháp đỉnh luyện Ngọc Trọc Châu.
Sở Chước nói, có thể luyện thành công bao lâu, thì sẽ bước ra bấy lâu.
Còn nàng cùng Lục Đóa, nàng vẫn chưa dừng lại ở tại chỗ, mà là mang Lục Đóa đi vào rừng cây, quyết định vào trong rừng cây trốn tránh một hồi, người Ốc Cổ Tộc phát hiện thiếu năm con Ngọc Trọc Thú, chắc chắn giận tím mặt, tra rõ việc này, nếu tra được hành tung của bọn họ, đến lúc đó nhất định sẽ truy tới đây.
Trong rừng cây hoang thú hoành hành, người Ốc Cổ Tộc cho dù truy tới đây, cũng sẽ có điều kiêng kị, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Đương nhiên, đại đa số thời điểm, Sở Chước cũng nghiêm túc quan sát người Ốc Cổ Tộc luyện chế Ngọc Trọc Châu như thế nào, nhiều thêm một phần tài nghệ trong người thì nhiều thêm một tầng bảo đảm, Sở Chước chưa bao giờ đặt tính mạng của mình ở trên người người ngoài.
Quan sát chuyện này, cũng làm cho nàng nhìn ra chút đường lối.
Kỳ thực luyện chế Ngọc Trọc Châu cũng một loại như luyện khí, nhưng thủ pháp của người Ốc Cổ Tộc thì càng đơn giản thô sơ, chẳng qua trong cơ thể bọn họ có một loại lực lượng khác với người tu luyện, có thể cho bọn họ luyện chế ra thứ thần kỳ giống như Ngọc Trọc Châu..