"Cái gì?" Sở Chước có chút mơ hồ.
Trong nháy mắt bị nước sông sông thời gian nuốt trọn, nàng chỉ cảm thấy thức hải rung động, tuy có dị thủy kịp lúc bảo hộ thức hải của nàng, nhưng cuối cùng vẫn bị mất đi ý thức rất nhanh.
Sau khi tỉnh lại, đã được Phong Chiếu che chở chạy trốn, tiếp theo phát hiện thân thể khác thường, cho đến hiện tại, mới có thời gian rỗi rãi đi tự hỏi.
"Nguyên nhân là bởi vì chúng ta rớt xuống sông thời gian sao?" Nàng hỏi.
Phong Chiếu ừ một tiếng: "Giữa sông thời gian ẩn chứa phép tắc nào đó, nó và biển thời gian có cách làm khác nhau, kết quả lại kỳ diệu như nhau, nhưng mà so với biển thời gian nguy hiểm, thì sông thời gian có vẻ ôn hòa.
Còn có..." Hắn chần chờ nhìn nàng.
Sở Chước quen biết hắn đã lâu, đối với hắn hiểu biết quá sâu, thấy thế, ngẩng đầu cười với hắn, nói: "Huyh nói thẳng đi, mặc kệ là cái gì, ta đều có thể nhận."
Phong Chiếu bị nàng cười đến trong lòng như nhũn ra, nói: "Nàng còn nhớ rõ, khi đến Đại Hoang giới, nàng từng mất tích nửa năm ở trong biển thời gian?" Thấy nàng gật đầu, hắn tiếp tục nói: "Nửa năm đó, mặc dù không biết nàng thân ở nơi nào, vì sao có thể sống sót ở trong biển thời gian, nhưng mà hiển nhiên đoạn thời gian đó, thân thể của nàng cũng phát sinh khác thường."
"Là cái gì?" Sở Chước bình tĩnh nhìn hắn.
"Thời gian nguyền rủa." Phong Chiếu nhìn nàng thật sâu: "Nếu như ta không đoán sai, bởi vì khi nàng rơi vào biển thời gian, đã bị thời gian nguyền rủa, cho nên nàng mới có thể bình an phiêu bạt nửa năm ở trong biển thời gian, chưa bị mị quỷ phát hiện mà phá huỷ nàng.
Mà lúc trước sông thời gian cắn nuốt chúng ta, cũng là bởi vì cảm giác được nguyền rủa trong cơ thể nàng, mới sẽ cuốn chúng ta vào đó."
Thần sắc Sở Chước thoáng giật mình rất nhỏ, rồi lập tức phản ứng kịp: "Cho nên, là ta làm liên lụy tới huynh rồi?"
Những người khác vượt qua sông thời gian, mặc dù không biết sẽ bị sông thời gian mang đến đoạn thời gian nào, lại sẽ không xui xẻo giống như bọn họ bị rơi vào giữa sông thời gian, tiện đà đã bị thời gian nguyền rủa.
Cùng với nói là bọn họ bị nguyền rủa ở giữa sông thời gian, không bằng nói lúc trước khi Sở Chước rơi vào biển thời gian, cũng đã từng bị thời gian nguyền rủa.
Sau đó lúc rời khỏi biển thời gian, nguyền rủa ẩn núp ở trong cơ thể nàng, bởi vì vẫn luôn chưa từng tiếp xúc với gì đó có liên quan cùng quy tắc thời gian, cho nên nguyền rủa chưa bị xúc động, thẳng cho đến lần này, đi đến Thời Chi Hạp, khi đi ngang qua sông thời gian, đã bị quy tắc sông thời gian lôi kéo, kéo bọn họ vào giữa sông thời gian, thời gian nguyền rủa rốt cục có hiệu lực, kết quả làm cho nàng mất hết tu vi.
Phong Chiếu nở nụ cười không thèm để ý: "Không sao cả, ta có thể khôi phục rất nhanh."
Hắn chính là bị nàng liên lụy, bị nguyền rủa ảnh hưởng đến, quy tắc thời gian nhân cơ hội tiến vào trong cơ thể hắn, nhưng cũng không tính là nhiều, lấy tu vi hiện tại của hắn, muốn khôi phục thực lực, chỉ cần dùng chút thời gian là được.
"Thật sự?" Sở Chước có chút lo lắng nhìn hắn, ánh mắt rơi xuống vết thương trên cánh tay hắn, không khỏi bắt đầu áy náy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
.
Anh Rung Động Được Không?
.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
.
Thập Sinh Ái Mộ
=====================================
Phong Chiếu không nhìn được nhất chính là bộ dạng này của nàng, thiếu chút nữa thì móc hết tim gan cho nàng xem, thoải mái mà cười nói: "Thực sự không sao cả, nàng quên ta có Tịch Diệt Thần Hỏa sao?"
Tịch Diệt Thần Hỏa chính là thần vật chỉ có thần mới có thể khống chế thúc giục, có thể đốt hủy vạn vật thiên địa, quy tắc mặc dù không thể đụng vào sờ vào, lại có thể mưu lợi, lấy Tịch Diệt Thần Hỏa khu trừ quy tắc ở ngoài.
Cho nên đối với một chuyện hiện tại mình đánh mất tu vi, Phong Chiếu cũng không lo lắng, ngược lại có vẻ lo lắng cho nàng.
Sở Chước nghe xong, rốt cục yên lòng.
Nhưng mà thấy ánh mắt hắn nặng nề nhìn mình, dáng vẻ lo lắng không yên, không thể không nói, có thể làm cho nam nhân này đến kiêu ngạo tùy hứng tới cực điểm lộ ra dáng vẻ này, rất dễ dàng thỏa mãn lòng hư vinh của nữ nhân.
Sở Chước trải qua mấy đời, tâm tính kiên nghị, thứ như lòng hư vinh đã biến mất gần như không còn, tự nhiên sẽ không coi đây là vui vẻ.
Vì dời đi lực chú ý của hắn, nàng cười hỏi: "Đúng rồi, vì sao huynh có được thần hỏa? Bộ tộc Bạch Hổ đều là thuộc tính phong, thuộc tính của huynh lại nghiêng về hỏa, phụ thân của huynh hẳn là thuộc tính hỏa đi?"
Phong Chiếu cười cười: "Đúng, ta kế thừa huyết mạch của cha ta chiếm đa số, kế thừa được huyết mạch tộc Bạch Hổ ngược lại ít hơn, đại khái là huyết mạch mãnh thú viễn cổ càng cường hãn hơn tộc Bạch Hổ đi.
Tịch Diệt Thần Hỏa cũng là cha ta cho ta, đáng tiếc ông ấy bị nương ta lừa đến Chân Thần giới, nếu nàng muốn gặp ông ấy, tương lai đi đến Chân Thần giới mới được."
Sở Chước nhịn không được hé miệng cười, hỏi: "Bạch Ly đại nhân vì sao phải lừa ông ấy?" ChieuNinh:{|}[email protected]$ &^ @D^d^l^q^d
"Đại khái là cha ta quá chất phác đi, chọc nương ta tức giận.
Tu vi của cha ta sớm có thể phi thăng, mẹ ta ngại ông ấy phiền, liền lừa ông ấy đi tới Chân Thần giới, nói nàng sẽ lập tức đi Chân Thần giới tìm ông ấy.
Nhưng mà hiện tại xem ra, mẹ ta trong khoảng thời gian ngắn, căn bản là không muốn đi Chân Thần giới, ở phàm linh giới chơi đùa thật sự vui vẻ."
Sở Chước: "...!..." Rất phong cách của Bạch Ly.
Hai đứa tiểu động vật canh giữ ở cửa động quay đầu nhìn nhìn, thấy hai người ở cùng một chỗ, thấp giọng nói chuyện với nhau, vốn lòng còn lo lắng lại thả lỏng rất nhiều.
Thẳng cho đến khi Phong Chiếu kêu bọn họ trở về, bọn họ vội vàng đến gần đến bên cạnh hai người.
Phong Chiếu nói tình huống của hai người bọn họ cùng hai tiểu đệ: "Ta cần thời gian khôi phục, Chước Chước hiện tại bị thời gian nguyền rủa, không biết khi nào có thể khôi phục, hai đứa bọn mi cảnh giác một chút."
Huyền Uyên lập tức nói: "Lão đại yên tâm, oa nhất định sẽ bảo hộ chủ nhân."
Huyễn Ngu cũng gật đầu: "Muội sẽ bày ra ảo trận ở chung quanh, sẽ không làm cho quái vật bên ngoài tới đây."
Phong Chiếu căng thẳng ừ một tiếng, nói với Sở Chước: "Nơi này hẳn là địa phương nào đó ở Thời Chi Hạp, đầu tiên khi ta đi đến, xem xét qua tình huống chung quanh, quái vật do thời gian ngưng tụ mà thành có vẻ khó giải quyết, cái khác không tính là cái gì, chúng ta tạm thời nghỉ tạm ngay tại nơi đây, chờ ta khôi phục tu vi, chúng ta ra lại ra ngoài thăm dò xem."
Sở Chước gật đầu.
Phong Chiếu nắm tay nàng, thần sắc kiên định: "Ta nhất định sẽ giúp nàng giải quyết nguyền rủa trên người, nàng cứ yên tâm."
Sở Chước vẫn gật đầu.
Phong Chiếu nhìn bộ dạng nàng bình tĩnh lại mềm mại, trong lòng càng thêm áy náy khổ sở.
Lần này, rõ ràng đến phiên hắn tới thủ hộ nàng sau chuyển thế trùng tu, nhưng hắn lại sơ ý đến ngay cả nàng đã bị thời gian nguyền rủa cũng chưa từng phát hiện.
Nếu như lúc trước khi biết được nàng mất tích nửa năm ở trong biển thời gian, hắn liền cảnh giác, thì sẽ không có chuyện như hiện tại.
Tuy rằng mọi chuyện đã không thể vãn hồi, Phong Chiếu chỉ có thể mau chóng khôi phục tu vi, tiếp theo tìm kiếm phương pháp khôi phục cho nàng.
Đợi đến lúc Phong Chiếu bắt đầu ngồi xuống, đánh sâu vào gông cùm trong cơ thể, Sở Chước đứng dậy, cùng Huyền Uyên bọn họ đi đến cửa hang động xem xét.
Lúc này bọn họ tránh ở trong một sơn động hơi bí ẩn, sơn động này ở bên trong một phiến động đá vôi, có mạch nước ngầm chảy qua, chung quanh ẩm ướt lách tách, không khí lộ ra một cỗ hương vị ẩm ướt.
Huyền Uyên chủ động đi thăm dò chung quanh.
"Đệ cẩn thận chút, đừng chạy quá xa." Sở Chước lo lắng dặn dò.
Huyền Uyên nói: "Chủ nhân yên tâm đi, đệ chính là Huyền Vũ, gặp được nguy hiểm cho dù chạy không thoát, cũng sẽ không bị thương."
Huyền Vũ phòng ngự là lợi hại nhất trong thần thú, cho dù chỉ là Tiểu Huyền Vũ, cũng không cho phép khinh thường.
Sở Chước vẫn lo lắng, nghĩ nghĩ, đem trong khoảng thời gian này, kêu dị chuột lông đỏ vẫn luôn ngủ say ở trong túi linh thú ra.
Dị chuột lông đỏ từ sau khi đi theo Sở Chước, thứ tốt mặc nó ăn, hỏa tinh thạch cũng nuốt không ít, một thân da lông càng phát ra bóng nhoáng oánh nhuận, nhìn từ xa xa giống như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt.
Thứ tốt ăn nhiều, tích lũy đến cùng nhau, nên muốn đột phá, vì thế trong khoảng thời gian này vẫn luôn ngủ say ở trong túi linh thú.
Khi bị kêu ra, dị chuột lông đỏ vẫn còn tỉnh tỉnh mê mê.
Thẳng đến khi Sở Chước dặn dò nó, nó mới kêu chít chít một tiếng, nhảy đến trên đầu Huyền Uyên, tỏ vẻ có tình hình đặc biệt nguy hiểm lúc ấy sẽ hỗ trợ cảnh báo, kêu nàng không cần lo lắng.
Đợi Huyền Uyên rời khỏi, Huyễn Ngu bày ra ảo trận ở chung quanh, để tránh cho có mãnh thú nguy hiểm vô ý chạy vào, quấy rầy đến Phong Chiếu.
Làm xong hết thảy, chủ sủng hai người an vị ở chỗ cửa động, nhìn hang động đá vôi bên ngoài.
"Chủ nhân, tỷ sợ sao?" Huyễn Ngu nhỏ giọng hỏi, vẻ mặt lo lắng.
Sở Chước mỉm cười nhìn nàng, nói thật lòng: "Kỳ thực ở khi phát hiện không có tu vi, ta có chút sợ hãi, làm người tu luyện lâu rồi, thói quen lực lượng trong thân thể, một lần nữa biến thành một người phàm, không thể thích ứng.
Nhưng mà ta đã không sợ rất nhanh."
Bởi vì nàng từng làm qua người phàm một kiếp, tại thế giới khác công nghệ cao kia, nàng lấy thân phận một người phàm lớn lên.
Tuy rằng chỉ sống ngắn ngủi hai mươi năm, cũng là một loại trải qua cực kì quý giá.
Cho nên mặc kệ là trở thành người tu luyện, hay là làm thành người phàm, nàng đều có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, sẽ không bởi vậy mà mất đi lòng cân bằng, thậm chí vì thế mà điên cuồng.
Huyễn ngu không biết lai lịch của nàng, chỉ cảm thấy chủ nhân có thể nghĩ thong ở trong khoảng thời gian ngắn, là rất rất giỏi, nếu là nàng, phát hiện tu vi của mình không còn, biến thành một phàm thú, nàng khả năng sẽ nổi điên, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể bình tĩnh.
Nhưng mà, nhìn đến dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Sở Chước, không thể phủ nhận, tâm tình của nàng cũng bình tĩnh theo.
Huyễn Ngu dùng mặt cọ cọ tay Sở Chước, dịu dàng nói: "Chủ nhân yên tâm, muội nhất định sẽ bảo vệ tỷ, cũng sẽ nghĩ biện pháp giúp tỷ khôi phục."
Sở Chước ôn hòa nở nụ cười với con bé, xoa xoa đầu tiểu lo li.
Nửa ngày sau, Huyền Uyên đã trở lại.
Khi trở về, nó mang về một ít linh quả, đưa nó cho Sở Chước, nói: "Chủ nhân, đây là Thoát Phàm quả, tỷ nếm thử."
Huyễn Ngu giật mình nói: "Đây là Thoát Phàm quả để người phàm ăn, có thể có được khí mạch, trở thành người tu luyện sao?"
Huyền Uyên gật đầu: "Gần đây có một gốc cây ăn quả Thoát Phàm, không có thú nào thủ hộ, đệ liền hái một ít trở về, chủ nhân tỷ ăn nhanh đi."
Sở Chước thấy tiểu chính thái ngóng trông nhìn mình, tâm tư ấm áp, bỏ một quả Thoát Phàm quả tới miệng, chỉ vài cái đã ăn hết nó.
Thấy nàng ăn xong, hai tiểu động vật đều mong ngóng nhìn nàng, khẩn cấp hỏi: "Chủ nhân, tỷ có cảm giác gì? Tu vi khôi phục sao?"
Sở Chước bật cười: "Ta là bị nguyền rủa mất đi tu vi, cũng không phải thật sự biến thành người phàm, Thoát Phàm quả vô dụng với ta."
Nghe xong, hai đứa tiểu động vật thất vọng không thôi, cũng mất đi hứng thú với Thoát Phàm quả, đều đưa chúng nó cho Sở Chước.
Đối với đám người tu luyện bọn họ mà nói, tác dụng của Thoát Phàm quả cũng không lớn, cho nên nagy cả thú thủ hộ cũng không có.
Nhưng mà đối với người phàm không có khí mạch mà nói, cũng là thứ tốt.
Sở Chước nghĩ đến Sở gia đại lục Tấn Thiên, còn có Chiêm Hòa Trạch từng có ân với nàng, thứ này thật ra có chỗ hữu dụng đối với bọn họ.
Liền thu hồi lại, ngày nào có rảnh, để cho người ta đưa nó về đại lục Tấn Thiên.
Ngày kế tiếp, Phong Chiếu vẫn luôn bế quan cố gắng phá tan gông cùm nguyền rủa đối với hắn, Huyền Uyên thì mỗi ngày đều đi ra ngoài thăm dò.
Qua mấy ngày liên tục thăm dò, Sở Chước cũng đại khái hiểu rõ nơi bọn họ đang ở.
Đây là một góc hẻo lánh nào đó trong Thời Gian Hạp, một loại mãnh thú từ thời gian ngưng tụ sinh sống, cũng có thể xưng là thú thời gian, tức là quái vật lúc ấy công kích bọn họ, trên người nó có ngưng tụ lực lượng thời gian, ngay cả cường hãn như Phong Chiếu, cũng có thể bị móng vuốt của nó cào bị thương, có thể thấy được sự cường hãn của nó.
Huyền Uyên cũng biết thú thời gian lợi hại, không dám chính diện giao phong với nó, chỉ cần cảm giác được nó tới gần, thì lập tức ẩn giấu đi, như thế cũng an ổn vô sự..