Cung Tường Vãn Tâm

chương 237: tình lang

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe Tưởng quý nhân hỏi, mặt Canh Tuấn Hải đỏ như say rượu, túng quẫn trả lời: "Ta... Ta sợ mạo phạm tiểu chủ."

"Sao chàng còn gọi ta là tiểu chủ hả? Ta bây giờ đã là nương tử của chàng, chàng phải gọi ta là nương tử hoặc Bình Nhi, có nghe thấy không? Đúng là tên ngốc!"

"Được, Bình Nhi."

"Thế còn tạm ổn. Chàng giúp ta cởi hỉ phục ra đi, mặc lên người nặng nề quá."

"Được."

Canh Tuấn Hải xoay người sang, vụng về giúp Tưởng quý nhân cởi hỉ phục.

Khi cởi hỉ phục, hắn vô tình chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, toàn thân hắn lập tức nóng rực, mặt càng ửng đỏ.

Tưởng quý nhân vẫn cứ nhìn hắn chằm chằm, càng nhìn nàng càng cảm thấy mình thật sự thích người này rồi, thậm chí còn thấy nuối tiếc.

Nếu trước đây nàng không tiến cung làm phi tần, mà gả cho một nam nhân đơn giản nghe lời mình như vậy, liệu có phải bây giờ nàng đã rất hạnh phúc không?

"Bình Nhi, cởi xong rồi."

"Ừ, ta cũng giúp chàng cởi bộ đồ thị vệ, mặc bộ đồ này trên người nhìn nặng nề quá."

"Không cần đâu, ta... Tự ta làm là được."

"Không được, để ta!"

Tưởng quý nhân khăng khăng muốn cởi đồ thị vệ cho Canh Tuấn Hải, Canh Tuấn Hải đỏ mặt, chỉ có thể nghe nàng.

Sau khi cởi áo ngoài, trên người họ chỉ còn áo ngủ, Canh Tuấn Hải vẫn căng thẳng ngồi sững sờ một chỗ, vừa muốn nhúc nhích nhưng lại không dám cử động.

Tưởng quý nhân ra lệnh: "Thổi tắt nến đi."

"Được."

Khoảnh khắc tẩm điện tối sầm, Tưởng quý nhân khẽ cười, ôm lấy Canh Tuấn Hải, đè hắn xuống giường, trúc trắc nhưng lại nhiệt tình hôn hắn.

Hôn một lúc, Tưởng quý nhân đã thuần thục dẫn đường cho Canh Tuấn Hải triền miên cùng mình.

Sau khi trở thành một nam nhân chân chính, cảm nhận được sự hạnh phúc của nam nhân, Canh Tuấn Hải đã vơi bớt nét ngây ngô ngày xưa, ôm lấy Tưởng quý nhân, kích động nói: "Bình Nhi, nàng bây giờ thật sự là nương tử của ta rồi!"

"Đương nhiên, ta nói rồi mà, sau này ta và chàng sẽ là một đôi phu thê thật sự. Chàng sau này không được lén ta cưới người khác, nếu không ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chàng."

"Bình Nhi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không cưới người khác."

"Ừ, vậy chàng phải nhớ lời mình nói! Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, vậy nên ta mới bảo Tiểu Thiền mạo hiểm để chàng vào Phi Hương Điện từ cửa chính. Nhưng sau này để đảm bảo an toàn, chàng không thể đi từ cửa chính tới đây nữa."

"Thế sau này sao ta tới đây đây?"

"Chỉ có thể uất ức cho chàng trèo cửa sổ, chàng không để bụng đấy chứ?" Tưởng quý nhân gối đầu lên cánh tay của Canh Tuấn Hải, ngẩng đầu hỏi hắn.

Thật ra bắt tiểu tình lang của mình làm như vậy nàng cũng rất xót, nhưng trừ cách này ra thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể để hắn chịu tủi thân chút thôi.

"Không đâu, chỉ cần gặp được Bình Nhi, ta vào đây bằng cách nào cũng không thấy uất ức."

"Xem như chàng có lương tâm. Ta muốn cùng chàng làm phu thê lâu dài, vậy nên chúng ta cũng không thể thường xuyên gặp nhau, một tháng gặp chàng mấy lần ta đã thấy đủ rồi."

"Hả, một tháng chỉ có thể gặp nhau mấy lần thôi sao?"

"Ngốc, chê ít à? Chàng có biết thế nào là tế thủy trường lưu (*) không? Có điều nếu chàng chê ít, như vậy đi, sau này cứ hai ba ngày ta sẽ đi tìm chàng, như thế được rồi chứ?"

(*) Tế thủy trường lưu (细水长流): nước chảy nhỏ thì chảy dài

"Hì hì, được." Canh Tuấn Hải cười khờ khạo.

Chỉ cần có thể thường xuyên gặp nữ nhân trong lòng hắn đã trở thành thê tử của hắn, hắn đã thấy hạnh phúc.

Rạng sáng hôm sau, Tưởng quý nhân mới bảo Canh Tuấn Hải trèo cửa sổ đi trước.

Giờ Mão, ba người của Phi Hương Điện cùng nhau đến Phượng Nghi Điện thỉnh an.

Cả đoạn đường Phương tần cứ có cảm giác tâm trạng Tưởng quý nhân hôm nay tốt một cách lạ thường, không khỏi nghi ngờ.

Chắc không phải Tưởng quý nhân đã làm ra chuyện gì khác người rồi đấy chứ?

Không phải Phương tần muốn vạch trần Tưởng quý nhân, nàng chỉ là hơi lo lắng, sợ nàng ta bí quá hóa liều, đến khi sự việc bại lộ thì không có cách nào xử lý.

Tuy nàng không thích tính cách con người Tưởng quý nhân, nhưng sống cùng nhau ba năm, cũng chính vì tính cách ngay thẳng này mà cuộc sống ở Phi Hương Điện mới náo nhiệt hơn một chút.

Nàng thật sự không mong nàng ta phạm sai lầm gì, bị đuổi ra khỏi Phi Hương Điện, vì thế thử thăm dò: "Tưởng muội muội, mấy hôm trước muội còn rầu rĩ không vui, sao hôm nay trông có vẻ tươi tắn như vậy, có chuyện vui gì à? Nếu có chuyện vui thì đừng giấu ta và Lữ muội muội, mau chia sẻ để chúng ta cùng vui nữa."

"Đúng đó Tưởng tỷ tỷ, muội cũng thấy hôm nay tỷ vô cùng hớn hở, hì hì, chắc tỷ sẽ không..."

"Hai người đừng nói bậy! Ta chỉ đột nhiên nghĩ thoáng rồi, không vui cũng là một ngày, vui cũng là một ngày, ta cần gì phải tự làm khó bản thân, ngày nào cũng rầu rỉ buồn tủi chứ!" Tưởng quý nhân chột dạ, lập tức thề thốt phủ nhận, sau đó lặng lẽ liếc nhìn Tiểu Thiền.

Tiểu Thiền cũng chột dạ cúi đầu.

Nha hoàn của Phương tần đi song song Tiểu Thiền lặng lẽ quan sát Tiểu Thiền.

Đến Phượng Nghi Điện thỉnh an xong, sau khi ai về tẩm điện của người nấy, A Nhược nói với Phương tần: "Nương nương, nô tỳ cảm thấy gần đây Tưởng quý nhân và Tiểu Thiền hơi lạ."

"Ngươi cũng nhìn ra sao?"

"Vâng, thật ra mấy ngày nay nô tỳ cứ cảm thấy Tưởng quý nhân luôn vui vẻ hớn hở, không chỉ có mỗi ngày hôm nay, chẳng qua hôm nay rõ ràng hơn thôi. Còn cả chiều hôm qua, nô tỳ thấy một mình Tiểu Thiền lén rời khỏi Phi Hương Điện, phải rất lâu sâu mới về. Lúc đi hai tay nàng ta trống trơn, đương nhiên không phải đi đâu đấy đưa đồ. Khi nãy trên đường đi thỉnh an nương nương nói chuyện với Tưởng quý nhân, Tiểu Thiền trông cũng có vẻ chột dạ. Theo nô tỳ thấy gần đây chủ tử bọn họ đã làm gì đó mờ ám."

A Nhược là nha hoàn thân cận của nương nương chủ vị một điện, đương nhiên thận trọng hơn những nha hoàn khác.

Mấy ngày nay nàng sớm đã nhìn ra Tưởng quý nhân và Tiểu Thiền có hơi khác thường.

"Vậy ngươi chú ý một chút, nếu phát hiện họ thật sự làm gì bất thường, lập tức báo cho ta. Con người Tưởng quý nhân xưa nay tùy hứng, ta thật sự không mong nàng ấy đi sai đường, tự hủy hoại bản thân."

"Vâng, nô tỳ biết rồi."

Sau khi Tưởng quý nhân biến Canh Tuấn Hải thành nam nhân thật sự, Canh Tuấn Hải cũng biến nàng thành nữ nhân thật sự, Tưởng quý nhân phát hiện bản thân lúc này giờ nào cũng nhớ đến tiểu tình lang.

Có điều thứ nàng mong không phải vui vẻ nhất thời, cũng không dám thường xuyên gặp Canh Tuấn Hải.

Mãi đến buổi tối ba ngày sau, nàng mới lấy cớ đi tiêu thực, dẫn Tiểu Thiền đến Ngự Hoa Viên, định tìm hắn.

Chủ tử họ vừa rời khỏi Phi Hương Điện, A Nhược lập tức lén lút đi theo.

+

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio