"Ta phải giết ngài!"
Ngọc thải nữ vừa cầm kéo đâm sau lưng Tiêu Sát vừa điên cuồng kêu lên.
Tiêu Sát phản ứng nhanh nhẹn, lập tức xoay người, tay không bắt được cây kéo, dùng sức đẩy kéo ra khỏi tay Ngọc thải nữ, phẫn nộ quát: "Bản tính của ngươi quả nhiên không sửa được! Nếu không phải niệm tình phụ thân ngươi là quan tốt, ngươi tưởng ngươi còn sống được đến bây giờ hả?"
"Ha ha ha, vậy ngài giết ta đi! Ngài còn giữ lại cái mạng ti tiện này của ta làm gì? Nếu ngài không giết ta, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết cái tên nam nhân vô tình vô nghĩa hại đời này của ta!"
"Cuộc đời của ngươi do chính ngươi hại, không phải trẫm! Trẫm muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay, có điều trẫm vẫn cứ giữ lại cái mạng ti tiện này của ngươi đấy! Người đâu!"
"Vâng, hoàng thượng có gì căn dặn?"
"Đưa Ngọc thải nữ, không, ả ta đã bị trẫm biếm thành thứ dân rồi! Lập tức đưa con đàn bà điên khùng này đến Dịch U Đình, cho nàng ta làm tội nô ở đó cả đời!"
"Vâng."
Tiểu Mục Tử lập tức cùng hai thái giám áp giải Cố Linh Ngọc đến Dịch U Đình.
Cố Linh Ngọc bị bọn họ đưa đi vẫn liên tục kêu la: "Ta phải giết ngài! Ta phải giết ngài!"
Ồn ào bên này bên phía Tuệ tần đương nhiên nghe thấy.
Tuệ tần vội vã chạy tới: "Hoàng thượng, Ngọc thải nữ sao vậy? Ngài không sao chứ?"
"Trẫm không sao, qua chỗ nàng nói chuyện đi."
"Vâng."
Tâm trạng Tiêu Sát lúc này cực kỳ tệ, hoàn toàn không muốn nói chuyện với Tuệ tần.
Nhưng chuyện xử lý phi tần hậu cung hắn không muốn kéo dài thêm ngày nào nữa.
Sau khi đến chủ điện, Tiêu Sát cố giữ bình tĩnh mà nói: "Khi nãy Ngọc thải nữ định hành thích trẫm, đã bị trẫm biếm thành thứ dân, sung quân đến Dịch U Đình."
"Cái gì? Thảo nào thần thiếp cứ cảm thấy con người nàng ta quá u ám như đang cất giấu tâm sự gì vậy. Không ngờ nàng ta lại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo với hoàng thượng như thế, đúng là đáng sợ! Đều tại thần thiếp sơ ý, đáng lẽ thần thiếp phải bẩm báo với ngài điều mình nghi ngờ từ sớm."
"Tuệ tần không cần tự trách, cũng tại ả ta che giấu bản thân quá sâu. Được rồi, không nói chuyện của ả ta nữa. Đêm nay trẫm muốn tuyên bố với nàng một việc, bắt đầu từ ngày mai trẫm sẽ điều nàng đến Nội Vụ Phủ làm phó tổng quản."
"Dạ? Bảo thần thiếp đến Nội Vụ Phủ làm phó tổng quản?"
Nghe Tiêu Sát nói, Tuệ tần thật sự khiếp sợ, có điều nàng không hề thấy quá bất ngờ.
Dù gì trước đó nàng cũng đã có chuẩn bị tâm lý.
Có điều không ngờ Tiêu Sát vẫn giữ nàng ở lại hoàng cung, sắp xếp cho nàng chốn về tốt như vậy.
"Đúng, hơn nữa từ đây chính thức hủy bỏ thân phận phi tần, đi làm phó tổng quản danh xứng với thực. Nếu nàng làm tốt, đến khi Cao tổng quản về hưu, nàng sẽ thay vị trí của gã."
"Hoàng thượng, khi nãy có phải ngài cũng định nói với Ngọc thải nữ việc hủy bỏ thân phận phi tần của nàng ta không?"
"Đúng vậy. Trước khi đến Hợp Hoan Điện, trẫm đã ghé sang Phi Hương Điện, nói chuyện với hai người ở bên đó. Sáng sớm ngày mai họ sẽ xuất cung đến khu dệt ở."
"Thần thiếp biết rồi, không, nô tỳ biết rồi, nô tỳ tình nguyện nghe hoàng thượng sắp xếp."
Tuệ tần biết Tiêu Sát nhất ngôn cửu đỉnh.
Hắn đã nói như vậy, việc này chắc chắn không thể thay đổi.
Chỉ có thức thời nghe theo, bản thân mới có thể tiếp tục sống yên ổn tỏng hoàng cung này.
"Tốt! Tuệ tần, à không, bây giờ trẫm cũng nên gọi nàng là Từ phó tổng quản mới đúng. Từ phó tổng quản, trẫm quả nhiên không nhìn lầm nàng, nàng đúng là người thông minh. Thế thì ngày mai nàng chuyển đến Nội Vụ Phủ ở đây, sau này cố gắng giúp đỡ hoàng hậu."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh."
"Được rồi, đêm nay nàng cũng dọn dẹp đi, trẫm đi trước."
"Vâng, nô tỳ cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng đi thong thả."
Tuy bị Cố Ngọc Linh chọc giận, có điều thái độ thức thời của Từ Xuân Ý khiến Tiêu Sát khá hài lòng, hắn cảm thấy nàng không phụ lòng hắn đề bạt nàng đến giờ, tâm trạng cũng dần tốt trở trở lại.
Rời khỏi Hợp Hoan Điện, hắn lại tới Thường Ninh Điện.
Tiêu Sát đột nhiên đến thăm ban đêm, Trinh tần vừa mừng vừa sợ, sau khi hành lễ với hắn, nàng xấu hổ cùng hắn vào trong ngồi.
"Trinh tần, trẫm vừa mới đến Phi Hương Điện và Hợp Hoan Điện, hủy bỏ thân phận phi tần của bốn người ở hai điện đó, trong đêm nay và ngày mai tất cả bọn họ đều sẽ dọn ra khỏi hậu cung. Thế nên chắc nàng cũng đoán được mục đích trẫm đến tìm nàng là gì rồi đúng không?"
"Sao cơ? Hoàng thượng, ngài muốn hủy bỏ thân phận của tất cả phi tần sao? Tại sao chứ?"
"Nàng là người thông minh, việc này còn cần trẫm nói rõ sao? Trẫm cũng không muốn lòng vòng với nàng nên nói thẳng, trẫm định để nàng ngày mai đến Lễ Bộ nhậm chức, nàng là người tri thư đạt lễ, trẫm cảm thấy Lễ Bộ rất hợp với nàng."
"Hoàng thượng... Chẳng lẽ ngài không có chút tình cảm gì với thần thiếp sao? Năm ngoái ngài còn cùng thần thiếp đi dạo Lăng Mai Viên, còn tặng một chiếc áo choàng xinh đẹp cho thần thiếp, thần thiếp vẫn luôn khắc ghi trong lòng..." Nghe Tiêu Sát nói, Trinh tần không cam lòng hỏi.
"Trước đây trên danh nghĩa các nàng đều là phi tần của trẫm, thỉnh thoảng trẫm ban thưởng vài món đồ cho các nàng cũng không có gì đặc biệt."
"Nhưng với thần thiếp chúng có ý nghĩa rất đặc biệt!"
"Trinh tần, không, Thẩm tiểu thư, hy vọng nàng đừng quá bướng bỉnh, nếu không người chịu khổ chỉ có mỗi nàng. Trẫm đã cố gắng sắp xếp điều tốt nhất cho nàng, đây là thánh chỉ, không thể làm trái. Đêm nay nàng dọn dẹp đi, ngày mai sẽ có xe ngựa chờ trước cửa Thường Ninh Điện đưa nàng đến chỗ ở mới. Nàng đến Lễ Bộ Nhậm chức cũng sẽ có người dẫn đường, nàng không cần lo lắng gì cả."
"Hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn làm phi tần của ngài..."
"Nhưng trẫm không cần phi tần! Trẫm đi đây, nàng tự suy nghĩ lại đi!"
Mặc kệ Thẩm Mạnh Nhàn khóc lóc kể lể, Tiêu Sát kiên quyết rời bỏ đi.
Rời khỏi Thường Ninh Điện, hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Tuy rằng hôm nay là một đêm mệt mỏi nhưng mấy tảng đá trong lòng cuối cùng cũng vơi đi phân nửa, tâm trạng cũng nhẹ nhàng hơn.
Dù có thế nào thì việc này cung không thể thay đổi, tuy quá trình có hơi khó khăn nhưng kết quả là điều hắn muốn.
Chỉ cần làm nữ nhân hắn yêu được hạnh phúc, vậy là đủ rồi.
Nghĩ thế, Tiêu Sát khẽ cười, sau đó thong dong quay về Phượng Nghi Điện mà hắn vướng bận.
Hắn biết nữ nhân mà hắn chỉ cần nhớ đến đã thấy dạt dào tình yêu kia đêm nay chắc chắn đang lo lắng chờ hắn trở về.