Chuyện năm phi tần bị tước bỏ danh hiệu trong cung một ngày nhanh chóng truyền đến Y Lan Điện và Chiêu Dương Điện.
Lan phi vừa mừng vừa lo.
Mừng là vì từ đây trong hậu cung chỉ còn lại hai phi, hơn nữa không cần đến Phượng Nghi Điện thỉnh an nữa.
Lo là không biết Tiêu Sát có hủy bỏ luôn thân phận phi tần của nàng ta không.
Có điều nghĩ đến việc phụ thân và huynh trưởng đều nắm giữ vị trí quan trọng trong triều đình, Tiêu Sát vẫn còn dùng đến họ, Lan phi liền cảm thấy lo lắng của mình đều là dư thừa.
Thay vì lo lắng cũng vô dụng, không bằng cứ tận hưởng cuộc sống.
Nghĩ thế, Lan phi càng bừa bãi.
Ban đêm Trình Phú Quý đến, hai người ở trên giường điên hoan đảo phượng xong, Lan phi ôm Trình Phú Quý hỏi: "Cuồng đồ, ngày nào đó nếu bổn cung không làm phi tần nữa, ngươi có còn si mê bổn cung không?"
"Nàng không làm phi tần của hoàng đế thì làm gì?"
"Chỉ làm nữ nhân của ngươi!"
"Nàng nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý mà thân phận phi tần của hoàng đế mang lại, chỉ làm nữ nhân của ông đây thôi sao? Ông đây không tin!"
"Hừ, cái tên cuồng đồ vô lương tâm nhà ngươi! Sao ngươi biết bổn cung không nỡ từ bỏ!"
"Ông đây đương nhiên biết, nữ nhân sống trong nhung lụa tay không phải làm gì như nàng sao có thể cam lòng làm người bình thường?"
"Hừ, đúng là đồ vô lương tâm! Thôi, dù sao bây giờ bổn cung đúng là vẫn chưa nỡ từ bỏ vinh hoa phú quý!"
"Ông đây đã bảo nàng không nỡ từ bỏ mà!"
"A, cái tên cuồng đồ nhà ngươi..."
Trình Phú Quý lập tức trèo lên người Lan phi, Lan phi mắng một tiếng rồi lại kiều mị rên rỉ.
Cùng lúc đó.
Dĩnh phi ở Chiêu Dương Điện lại trằn trọc khó ngủ.
Ban đầu Tiêu Sát cho nàng đến giáo trường kiêm nhiệm giáo đầu, nàng quả thật rất vui, còn cảm thấy Tiêu Sát đang nhìn mình bằng con mắt khác, mà nàng cũng thực sự thích công việc này.
Nhưng hiện giờ trong một đêm hắn đuổi năm phi tần, nàng đột nhiên nhận ra rằng Tiêu Sát sắp xếp nàng đến giáo trường kiêm nhiệm giáo đầu thật ra là kế sách để sau này thuận lợi đuổi nàng ra khỏi hậu cung.
Nàng nên chờ bị hắn đuổi đi, mất hết tôn nghiêm sao?
Hay là tự chủ động yêu cầu rời khỏi hoàng cung, không làm phi tần của hắn nữa?
Dĩnh phi vô cùng bối rối.
Nàng biết thân phận phi tần của mình chỉ hữu danh vô thực, nhưng từ lâu nàng đã rung động với Tiêu Sát, những nam nhân tầm thường khác sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng chứ?
Vậy nên cho dù sống trong thân phận hữu danh vô thực bốn năm, Dĩnh phi vẫn tình nguyện mang danh phận phi tử của Tiêu Sát.
Ít nhất như vậy, bản thân cũng được xem như là nữ nhân của hắn, có liên quan tới hắn, thỉnh thoảng vẫn có thể gặp hắn.
Điều này với nàng đã là sự an ủi lớn nhất, cũng giúp nàng sống vui vẻ mỗi ngày.
Trằn trọc suy nghĩ cả đêm, Dĩnh phi vẫn chưa nghĩ ra được đáp án, chỉ đành tạm gác lại việc này.
Mãi đến một ngày tháng tư, giờ Ngọ nàng từ giáo trường về, vô tình gặp Từ Xuân Ý ở Ngự Hoa Viên.
Nói chuyện vài câu, biết Từ Xuân Ý mới từ Phượng Nghi Điện ra, thái độ của Dĩnh phi lập tức mất tự nhiên, cười hỏi: "Từ phó tổng quản, ngươi bây giờ mỗi lần gặp hoàng hậu nương nương và hoàng hậu, có cảm thấy... Có cảm thấy khó chịu không? Hay là mỗi lần hoàng hậu nương nương gặp ngươi, nàng ấy có thái độ khác thường không?"
"Ha ha, hồi Dĩnh phi nương nương, sao có thể có việc này chứ? Ngày xưa nô tỳ chưa từng được hoàng thượng sủng hạnh, hoàng hậu nương nương cũng biết. Hơn nữa bây giờ làm việc ở Nội Vụ Phủ, nô tỳ cảm thấy vui hơn làm phi tần của hoàng thượng rất nhiều."
"Thật sao?"
"Hồi nương nương, nô tỳ cần gì phải gạt người chứ? Những gì nô tỳ nói đều là sự thật."
"Được rồi, bổn cung tin ngươi. Thế bổn cung không làm quấy rầy ngươi nữa, Từ phó tổng quản, ngươi đi làm việc của mình đi."
"Dĩnh phi nương nương khách sáo, vậy nô tỳ cáo lui."
Nhìn Từ Xuân Ý mặc trang phục nữ quan Nội Vụ Phủ thẳng lưng rời đi, Dĩnh phi đứng như chết lặng.
Một nữ nhân bình thường từ nô tỳ lên đến tần còn có thể buông bỏ thân phận, nhanh chóng thích nghi với vị trí mới, còn thản nhiên đối mặt với Tiêu Sát và Triệu Thanh Uyển, Dĩnh phi nàng đường đường là nữ nhi tướng môn, mình đầy võ nghệ sao lại không thể? Tại sao phải bị động chờ đến ngày bị Tiêu Sát phế bỏ vị trí phi tần?
Dĩnh phi tự khinh chính mình.
Lại suy nghĩ thêm mấy ngày, đêm nay nàng cuối cùng cũng hạ quyết tâm chủ động xin phế bỏ danh hiệu phi tử.
Cho dù nàng thật sự không buông bỏ được Tiêu Sát.
Chiều hôm sau, Dĩnh phi cố tình từ giáo trường về Chiêu Dương Điện sớm.
Sau khi về, nàng bảo hạ nhân chuẩn bị một bàn đồ ăn phong phú, sau đó lệnh Châu Nhi đến Tuyên Thất Điện mời Tiêu Sát giờ Dậu đến dự tiệc.
Tuy Tiêu Sát khá kinh ngạc nhưng vẫn lập tức đồng ý.
Hắn bảo Tiểu Mục Tử đến Phượng Nghi Điện báo với Triệu Thanh Uyển một tiếng, nói đêm nay hắn không về ăn.
Đến giờ Dậu, Tiêu Sát buông tấu chương đã duyệt xong, đến Chiêu Dương Điện.
"Thần thiếp cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
"Dĩnh phi miễn lễ, sao hôm nay Dĩnh phi hành đại lễ với trẫm vậy?"
"Đã lâu rồi thần thiếp không hành đại lễ với hoàng thượng nên hôm nay muốn hành lễ."
"Ha ha, được, chỉ cần Dĩnh phi muốn là được. Bữa tối đã chuẩn bị xong chưa?"
"Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ hoàng thượng đến thôi."
"Được, vậy vào ăn đi."
"Vâng, mời hoàng thượng."
Hai người nói chuyện vài câu rồi đến trước bàn ngồi xuống.
Dĩnh phi bảo Châu Nhi mang một bầu rượu tới rót cho mình và Tiêu Sát.
Ăn được một lát, Dĩnh phi cầm chung rượu lên: "Hoàng thượng, cảm ơn ngài đã chăm sóc thần thiếp bốn năm, cùng thần thiếp tỉ thí nhiều trận đấu kiếm, thần thiếp khắc ghi trong lòng, xin kính ngài một ly!"
Không đợi Tiêu Sát trả lời, Dĩnh phi đã uống cạn ly rượu.
Thấy Dĩnh phi hôm nay hơi khác thường, Tiêu Sát cũng đoán được chút ít, dịu dàng nói: "Dĩnh phi uống rượu chậm thôi, có gì cũng cứ từ từ nói, không cần sốt ruột."
"Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp muốn uống với ngài vài ly. Ly thứ hai, thần thiếp kính ngài là hoàng đế tốt, ngài xây dựng Đại Phụng trở nên hùng mạnh như vậy, thần thiếp vô cùng bội phục, thần thiếp kính ngài!"
Mặc kệ lời Tiêu Sát nói, Dĩnh phi kích động uống cạn ly rượu thứ hai.
Sau đó nàng lại tự rót cho mình một ly, nói tiếp: "Hoàng thượng, ly thứ ba, thần thiếp kinh ngài là quân tử, là đại trượng phu thật sự, thần thiếp vô cùng ngưỡng mộ ngài, thần thiếp kính ngài!"
"Dĩnh phi, đủ rồi! Đừng uống nữa!" Thấy Dĩnh phi uống ba ly liên tiếp, Tiêu Sát quát bảo nàng ngưng lại.