Thời gian tuy như nước chảy mãi không quay đầu nhưng hậu cung sau chỉ còn một phi, ngày nào Phượng Nghi Điện cũng đều là cảnh phu thê tình thâm.
Chớp mắt đã qua hai năm, An Ninh bốn tuổi, An Hằng cũng ba tuổi.
Được bọn họ chăm sóc cẩn thận, cả hai đứa trẻ đều khỏe mạnh như những người bình thường.
Sau khi suy xét, Tiêu Sát quyết định để Yến Tử Huân kiêm nhiệm thiếu sư, trở thành một trong những người thầy vỡ lòng của hai đứa bé.
Hắn thông báo chuyện này với Triệu Thanh Uyển.
Tuy đến giờ mối quan hệ giữa Triệu Thanh Uyển và Yến Tử Huân vẫn chưa được tự nhiên nhưng nàng cực kỳ tin học vấn và con người Yến Tử Huân, vậy nên cũng tán thành việc để Yến Tử Huân làm thầy vỡ lòng cho hai đứa nhỏ.
Vì hai đứa còn nhỏ, sáng nào nàng cũng đích thân đưa chúng đến Sùng Văn Quán.
Ngày đầu tiên nàng đã gặp Yến Tử Huân đứng chờ trước cửa.
Hình như hắn cố tình chờ nàng.
"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
"Yến thiếu sư đa lễ. Hôm nay là ngày đầu tiên An Ninh và Hằng Nhi đi học, chúng tuy còn nhỏ nhưng hy vọng Yến thiếu sư có thể nghiêm khắc với chúng, dạy chúng lễ nghi và đạo thánh hiền."
"Nương nương yên tâm, vi thần đã là sư phó của chúng thì chắc chắn sẽ dạy chúng thật tốt, để chúng trở thành người mà nương nương kỳ vọng."
"Thế thì vất vả cho Yến thiếu sư, ta còn có việc, phải về Phượng Nghi Điện trước."
"Nương nương dừng bước."
"Xin hỏi Yến thiếu sư còn chuyện gì không?"
"Vi thần muốn hỏi nương nương, sau này khi không có người ngoài, vi thần... Vi thần còn có thể gọi nương nương là Uyển Nhi không?" Yến Tử Huân vừa thấp thỏm vừa chờ mong mà nhìn Triệu Thanh Uyển.
Triệu Thanh Uyển nhìn thẳng vào mắt hắn, cười nói: "Yến thiếu sư ở trước mặt mọi người gọi ta thế nào thì khi không có người ngoài cứ gọi ta thế đấy đi. Nếu không ta sợ ngày nào đó ở trước mặt mọi người Yến thiếu sư lỡ gọi nhầm thì sẽ tự chuốc lấy phiền phức, thế thì không tốt. Mong Yến thiếu sư sẽ hiểu."
"Nương nương thả dừng bước!"
"Vi thần hiểu ý của nương nương rồi, đa tạ nương nương đã suy nghĩ cho vi thần."
"Ta đi đây, Yến thiếu sư cũng mau vào trong đi."
Nói hết câu, Triệu Thanh Uyển lập tức xoay người đi trước.
"Vâng, nương nương đi thong thả."
Sau khi hành lễ với nàng, Yến Tử Huân vẫn đứng yên một chỗ chăm chú dõi theo nàng một lúc lâu rồi mới vào Sùng Văn Quán giảng bài.
Thấy An Ninh công chúa có nét giống Triệu Thanh Uyển khi còn nhỏ, Yến Tử Huân càng yêu thương vị công chúa này không thôi, khi dạy nó vừa nghiêm túc, vừa kiên nhẫn cũng rất hiền từ.
Ngày đầu tiên đi học An Ninh công chúa đã vô cùng thích Yến thiếu sư này.
Xế chiều Tiêu Sát về Phượng Nghi Điện, khi ăn tối cùng Triệu Thanh Uyển và hai đứa nhỏ, hỏi chúng hôm nay đi học thế nào.
An Ninh hồn nhiên đáp: "Phụ hoàng, mẫu hậu, An Ninh rất thích Yến thiếu sư! Thầy ấy rất giỏi, hơn nữa còn rất thích cười với An Ninh. Khi cười thầy ấy rất đẹp, cứ như... Đúng rồi, cứ như mặt trời mùa xuân vậy!"
Nghe An Ninh dùng từ ngữ của trẻ con khen ngợi Yến Tử Huân, Triệu Thanh Uyển cúi đầu, nhớ lại ngày đầu tiên mình đến trường tư của Yến phu tử, không khỏi cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Bây giờ con của nàng đã thành học sinh của Yến Tử Huân rồi.
Mà Tiêu Sát nghe An Ninh nói vậy lập tức nhớ tới lời Triệu Thanh Uyển từng nói, năm nàng sáu tuổi lần đầu đến trường tư đã thích Yến Tử Huân, trong lòng còn nghĩ sau này nhất định sẽ phải gả cho tên đó, hắn lại lên cơn ghen, bực bội nhìn nữ nhân bên cạnh, sau đó hỏi An Ninh: "An Ninh, Yến thiếu sư tốt như con nói hả?"
"Vâng, Yến thiếu sư tốt như An Ninh nói vậy, An Ninh rất thích Yến thiếu sư!"
"Thế giữa phụ hoàng và Yến thiếu sư con thích ai hơn?"
"Đương nhiên là phụ hoàng rồi!"
Nghe hai cha con nói chuyện qua lại, Triệu Thanh Uyển bật cười.
Tiêu Sát lập tức trừng mắt nhìn nàng, nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: "Hoàng hậu, trẫm còn chưa hỏi nàng đấy, sau này ngày nào nàng cũng có thể gặp Yến Tử Huân, nàng chắc sẽ không nối lại tình xưa với thanh mai trúc mã của mình đấy chứ?"
"Đáng ghét, đang ở trước mặt hai đứa, ngài nói gì vậy? Trái tim của người ta dành hết cho ngài rồi, làm gì còn tình cảm dư thừa dành cho người khác chứ?"
"Nếu nàng dám nối lại tình xưa với tên đó, trẫm sẽ đón Dĩnh phi và những người kia về hậu cung."
"Hừ, ngài dám?"
"Phụ hoàng và mẫu hậu đang cãi nhau sao?"
"Không phải, An Ninh hiểu lầm rồi, mẫu hậu đang nói chuyện yêu đương với phụ hoàng của con." Triệu Thanh Uyển dịu dàng giải thích với An Ninh, sau đó quay qua hôn lên má Tiêu Sát.
An Ninh thấy mẫu hậu dỗ phụ hoàng vui trở lại, thơ ngây nói: "À, thế hai người tiếp tục nói chuyện yêu đương đi, An Ninh thích nhìn phụ hoàng và mẫu hậu nói chuyện yêu đương."
"Nếu An Ninh thích, vậy sau này ngày nào cũng nói chuyện yêu đương với phụ hoàng của con, nói đến khi con và đệ đệ lớn có được không?"
"Vâng."
"Hằng Nhi cũng thích."
"An Ninh và Hằng Nhi ngoan quá. Mau ăn cơm đi."
"Vâng."
Nhìn hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, lại nhìn thê tử dịu dàng xinh đẹp, Tiêu Sát vô cùng hạnh phúc, hào hứng hỏi Triệu Thanh Uyển: "Hoàng hậu thật sự định nói chuyện yêu đương với trẫm mỗi ngày hả?"
"Sao, hoàng thượng sợ chán à?"
"Sao có thể chứ, trẫm phải nói chuyện yêu đương với hoàng hậu của trẫm đến bảy tám chục tuổi mới được!"
"Hừ, thế còn tạm ổn."
Triệu thanh Uyển vừa nói hết câu, Tiêu Sát đã hôn lên môi nàng một cái.
Triệu Thanh Uyển đỏ mặt, hờn dỗi nói: "Hai đứa nhỏ còn ở đây kìa!"
"Không phải khi nãy nàng cũng hôn trẫm trước mặt chúng sao, chẳng lẽ hoàng hậu chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?"
"Ngài mà là bá tánh gì chứ, ngài là hoàng đế! Hơn nữa khi nãy thần thiếp chỉ hôn má ngài, sao ngài lại hôn môi thần thiếp?"
"Bởi vì môi của hoàng hậu là thứ đáng yêu quyến rũ nhất, trẫm vừa nhìn là chỉ muốn hôn thôi."
"Mẫu hậu, Hằng Nhi cũng muốn hôn môi mẫu hậu!"
"Hằng Nhi, con đã là nam tử hán ba tuổi rồi, không được hôn miệng mẫu hậu. Miệng của mẫu hậu sau này chỉ có thể để một mình phụ hoàng hôn thôi!" Tiêu Sát nghiêm túc dạy dỗ nhi tử đang làm nũng với Triệu Thanh Uyển.
"Mẫu hậu, phụ hoàng nói thật sao? Sau này Hằng Nhi không thể hôn môi mẫu hậu nữa à?"
"À... Hằng Nhi, phụ hoàng của con là hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, chúng ta cứ nghe theo ngài ấy đi có được không?"
"Vâng, nếu mẫu hậu cũng nói như vậy, sau này Hằng Nhi không hôn miệng mẫu hậu nữa, thế Hằng Nhi hôn mặt mẫu hậu có được không?"
"Cái này đương nhiên là được rồi." Triệu Thanh Uyển liếc xéo Tiêu Sát, sau đó bế nhi tử vào lòng mình, cho nó hôn má mình một cái.
Tiêu Sát lại tiếp tục dạy dỗ nhi tử của mình: "Hằng Nhi, lớn thêm chút nữa mặt của mẫu hậu con cũng không được hôn, chỉ có thể để một mình nam nhân như phụ hoàng hôn thôi!"
"Phụ hoàng, lớn thêm chút nữa là khi nào?"
"Ừ thì ba năm nữa đi."
"À vâng, một năm có 365 ngày, vậy thì ba năm..."
"Ba năm có hơn một nghìn ngày." Triệu Thanh Uyển tiếp lời nhi tử.
"Hơn một nghìn ngày lận sao, tốt quá, thế thì Hằng Nhi còn có thể hôn mẫu hậu hơn một nghìn lần lận!"
+
"Hoàng hậu, trẫm hối hận rồi, đáng lẽ khi nãy trẫm phải nói với Hằng Nhi nhiều nhất chỉ có thể hôn nàng thêm một năm nữa."
"Nhìn ngài đi, với nhi tử của mình mà cũng nhỏ mọn!"
"Trẫm không chịu được cảnh hoàng hậu của trẫm bị người khác hôn, nhi tử của mình cũng không được."
"Ngài là hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, lời nói ra rồi không thể thu hồi."
"Thế đêm nay hoàng hậu phải bồi thường cho trẫm đấy."
"Đáng ghét, người ta biết rồi." Triệu Thanh Uyển thẹn thùng đáp.
Tối nay một nhà bốn người cùng ăn bữa cơm.
Ăn xong, hai đứa nhỏ về đông thiên điện ngủ, Tiêu Sát cũng được bồi thường, sau đó ôm nữ nhân hắn yêu cùng đi vào giấc.