Cung Tường Vãn Tâm

chương 98: ân điển

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn Dĩnh phi giả vờ thoải mái bỏ đi, Tố Yên căm giận bất bình: "Chủ tử, quyền lực của người và Dĩnh phi hoàng hậu nói lấy đi là lấy đi, nô tỳ thật sự thấy không phục thay chủ tử!"

"Không phục thì sao? Nàng ấy là hoàng hậu, sau lưng có hoàng thượng chống lưng cho mình."

"Hoàng thượng cũng quá sủng ái hoàng hậu rồi, hoàng hậu chẳng qua chỉ sinh được một công chúa mà thôi, còn là một con ma ốm. Để lấy lòng hoàng hậu, hoàng thượng chẳng hề bận tâm đến cảm nhận của người và Dĩnh phi, đúng là quá bất công."

"Từ xa xưa đến giờ ngươi có thấy đế vương nào không bất không không? Chẳng qua đa phần đế vương đều bất công với phi tử, mà hoàng đế của chúng ta thì ngược lại, ngài ấy chỉ bất công với mỗi hoàng hậu bình dân của mình thôi."

So với Tố Yên, Lương phi đương nhiên thấy bất bình hơn.

Một năm Triệu Thanh Uyển ở lãnh cung, nàng là người giúp đỡ Tiêu Sát quản lý hậu cung.

Không ngờ Triệu Thanh Uyển mới được thả ra, nàng lập tức bị Tiêu Sát hất cẳng.

Gì mà thay phiên hỗ trợ xử lý việc hậu cung?

Chẳng qua là hắn đổi cách giao trả quyền lực cho Triệu Thanh Uyển, lấy lòng Triệu Thanh Uyển mà thôi.

Nàng thật sự hận!

Cực kỳ hận!

Lương phi ra lệnh cho Tố Yên: "Về Thường Ninh Điện chuẩn bị quà cho Lan phi, chờ nàng ta được gỡ lệnh cấm túc, chúng ta sẽ qua Y Lan Điện chúc mừng."

"Vâng."

Tố Yên biết chủ tử đang định liên họp với Lan phi cùng chèn ép hoàng hậu.

Cùng lúc đó, Tào tiệp dư, Thẩm quý nhân và Tuệ quý nhân vừa nói chuyện vừa về Uyên Loan Điện.

Tào tiệp dư cảm thán: "Thật không ngờ hoàng hậu có thể nghĩ ra cách thay phiên nhau giúp nàng ấy xử lý việc hậu cung, ta đúng là bội phục!"

"Tào tỷ tỷ, không phải hoàng hậu nói đây là quyết định sau khi hoàng thượng và hoàng hậu thảo luận sao?"

"Nói vậy mà muội cũng tin? Tuệ muội muội có bao giờ thấy hoàng thượng lo lắng việc của hậu cung đến thế chưa?"

"Cũng có thể là ngoại lệ."

"Trước khi hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, hoàng thượng vô cùng sủng ái Tuệ muội muội, ngài ấy vì muội mà đánh nô tỳ của Lan phi hai mươi đại bản, trong hậu cung này Tuệ muội muội là trường hợp đặc biệt đấy. Có điều bây giờ, e là muội muội khó mà chiếm được một vị trí nhỏ trong trái tim hoàng thượng. Muội nói xem có phải không Thẩm muội muội?" Tào tiệp dư châm ngòi Tuệ quý nhân, đồng thời muốn kéo Thẩm quý nhân xuống nước.

Hai nữ nhân này không muốn lấy lòng chủ vị là nàng, vậy thì đừng trách nàng khiến họ khó chịu.

"Tào tỷ tỷ, tâm tư của hoàng thượng sao muội có thể đoán được? Có điều muội muội thấy, dù hoàng thượng và hoàng hậu có ân ái đến đâu thì ngài ấy cũng không thể quên tất cả tỷ muội còn lại đúng không?"

"Thẩm muội muội nói chuyện lúc nào cũng không rõ ràng như vậy, đúng là mất hứng."

"Ha ha, muội muội là kẻ ăn nói vụng về, mong Tào tỷ tỷ thứ lỗi."

"Nếu muội ăn nói vụng về thì ta đây càng không biết phải nói gì. Thôi, không nói chuyện với hai muội nữa, ta đi dạo Ngự Hoa Viên, hai muội tự về đi."

Người không lôi kéo được, có tiếp tục nói chuyện cũng không được gì, Tào tiệp dư nói đi dạo Ngự Hoa Viên, định lát nữa ghé sang Hợp Hoan Điện xem Ngọc thải nữ có được thả ra chưa, thuận tiện thăm dò tâm tư của nàng ta.

"Vâng, vậy bọn muội muội về trước."

Thẩm quý nhân và Tuệ quý nhân hành lễ với Tào tiệp dư rồi về Uyên Loan Điện.

Hạ nhân vẫn chưa mang đồ ăn sớm.

Thẩm quý nhân ngồi ở thiên điện của Tuệ quý nhân tâm sự: "Tuệ muội muội, bây giờ hoàng hậu cầm quyền trở lại, còn thực hiện quy định thay phiên quản lý hậu cung, cấm túc của Lan phi cũng sắp được giải trừ, sau này hoàng cung chắc chắn sẽ vô cùng náo nhiệt, những phi tần địa vị thấp như chúng ta càng phải nói năng làm việc cẩn thận hơn."

"Thẩm tỷ tỷ nói đúng, chúng ta đừng tùy tiện đứng hẳn về phe nào đúng không?"

"Tuệ muội muội đúng là người thông minh, vừa nói đã hiểu, thảo nào hoàng thượng ban phong hào Tuệ cho muội, muội muội đúng là xứng với phong hào này."

Ở trong cung, nếu không có bằng hữu để tâm sự hay đồng minh cũng không phải chuyện tốt.

Thay vì qua lại với Tào tiệp dư, Thẩm quý nhân quyết định kết bạn với Tuệ tài nhân. Hai người không cần nói nhiều cũng có thể hiểu ý đối phương, tính cách cũng khá hợp.

"Thẩm tỷ tỷ quá khen, muội muội chỉ là kẻ ngu dốt, không hiểu quan hệ rắc rối giữa các phi tần trong hậu cung. Trong tình thế hiện giờ muội muội cũng sợ đi sai bước."

"Muội muội đừng quá lo, muội muội chỉ cần giữ được sự sủng ái của hoàng thượng dành cho mình là có một vị trí nhỏ trong hậu cung rồi?"

"Sủng ái của hoàng thượng? Ha ha, không gạt Thẩm tỷ tỷ, thật ra có đôi lúc muội muội nghi ngờ hoàng thượng có thật sự sủng ái mình không, muội có cảm giác sự sủng ái của hoàng thượng rất mơ hồ, khiến người ta không nắm bắt được."

"Thì ra muội muội cũng có cảm giác đó."

"Không lẽ tỷ tỷ cũng từng nghĩ như vậy?"

"Ừ." Thẩm quý nhân buồn bã gật đầu.

Chính vì Tiêu Sát không quá sủng ái nàng, lần nào cũng khiến nàng cảm thấy mơ hồ, nên ở hậu cung nàng mới cố gắng cẩn thận không phô trương như thế.

Bởi vì nàng biết Tiêu Sát không phải chỗ dựa của mình.

Nếu nàng thật sự gặp chuyện gì, hắn chắc chắn sẽ không bảo vệ nàng, vậy nên nàng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.

"Thẩm tỷ tỷ, tỷ đừng quá thương cảm, muội cảm thấy hoàng hậu nương nương là người hiền lành, xử sự cũng chu toàn cẩn thận. Tỷ xem, muội chẳng qua chỉ là một cung nữ không quyền không thế trở thành quý nhân, hôm nay nàng ấy còn chuẩn bị quà gặp mặt cho muội. Muội nghĩ hoàng hậu chắc chắn không phải người ghen tị, hẳn sẽ bảo hoàng thượng sủng ái mọi người đồng đều, vậy nên sẽ có thời điểm chúng ta được sủng ái thôi."

"Ha ha, cũng chỉ có thể tự an ủi như thế, nếu không cuộc sống ở hậu cung này chẳng phải sẽ càng gian nan sao?"

Hai quý nhân ai oán nhắc mãi sự sủng ái của Tiêu Sát.

Lúc này ở Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát vừa hạ triều liền tới.

Sau khi cùng Triệu Thanh Uyển chơi với An Ninh, hai người cùng ăn sáng.

Tiêu Sát vừa ăn vừa quan tâm hỏi thăm: "Sáng nay bọn họ tới thỉnh an hoàng hậu có làm khó nàng không?"

"Không có, thần thiếp là hoàng hậu, bọn họ sao có thể làm khó thần thiếp được? Có điều hôm nay thần thiếp muốn thay họ cầu xin hoàng thượng một ân điển."

"Hửm? Hoàng hậu muốn xin ân điển gì cho họ?"

Thấy Tiêu Sát đang có hứng, Triệu Thanh Uyển hơi chần chờ.

Có điều nếu đã tiếp nhận lục cung, việc này sớm muộn gì nàng cũng phải nhắc đến, nhắc trễ không bằng nhắc sớm, kẻo bản thân cứ đắn đo việc này.

Vậy nên nàng quyết định hôm nay mở lời.

"Hoàng thượng, mấy ngày qua mỗi khi có thời gian ngài đều đến chỗ thần thiếp, buổi tối cũng ở chỗ thần thiếp, thần thiếp rất vui. Nhưng thần thiếp cũng lo những tỷ muội khác trong hậu cung và đại thần tiền triều sẽ có ý kiến với hoàng thượng, cũng có ý kiến với thần thiếp, nói thần thiếp là hoàng hậu mà ghen tị, không cho hoàng thượng đi sủng hạnh phi tần khác. Vậy nên... Thần thiếp nghĩ..."

"Hoàng hậu không cần nói nữa!"

Nghe Triệu Thanh Uyển đẩy hắn đến chỗ nữ nhân khác, bảo hắn sủng hạnh người khác, sắc mặt Tiêu Sát lập tức tối sầm, đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, quát.

Tiểu Mục Tử và Vân Tụ thấp thỏm đứng cạnh, không dám hít thở ra tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio