CHƯƠNG 1004: ANH TỪNG KHÁCH KHÍ VỚI TÔI SAO?
Đầu bên kia Phó Hâm Ưu ngừng một lát: “Ai nói với cô tôi đang tìm đầu bếp?”
“Vậy cô dám thề rằng mình không tìm đầu bếp không?” Mục Uyển hỏi ngược lại.
“Nếu cô không tìm được, đương nhiên tôi phải đi tìm rồi, lần này tôi là người phụ trách tiếp đón.” Phó Hâm Ưu hùng hổ nói.
“Cô đã tìm thấy người trong lúc tôi không tìm thấy, cô cứ vậy xác định tôi không tìm được hay cô hạ quyết tâm không để tôi tìm thấy?” Mục Uyển trực tiếp hỏi.
“Tôi không biết cô đang nói gì, ngoài ra đây là thái độ của cô khi nói chuyện với cấp trên sao? Hay là cô cho rằng mình vẫn là phu nhân Tổng thống!” Phó Hâm Ưu tức giận nói.
“Cô không biết thì tôi giải thích cho cô nghe, nếu cô đã tìm thấy đầu bếp rồi thì không cần tôi làm nữa, mặc kệ cô mang theo mục đích nào để nhắm vào tôi, tôi khuyên cô nên đặt tâm tư vào chỗ khác, nếu không thì người xui xẻo sẽ chỉ là cô thôi.” Mục Uyển nói xong thì cúp điện thoại.
Ngủ một giấc, cô đã suy nghĩ rõ ràng hơn nhiều.
Thật ra cô có đón tiếp Hình Thiên hay không chỉ là việc nhỏ.
Cô đã rơi vào trong cuộc đấu tranh tình cảm, vì vậy cô cảm thấy rối bời, đau khổ, không thể thoát ra được.
Trên thực tế, mục tiêu của cô là phá hủy mục đích làm Tổng thống của Hạng Thịnh Duật, giữ vững quyền lực của Hình Thiên.
Có lẽ vì mục tiêu này, cô đã cố gắng xác định phương hướng của mình.
Tạm thời cô không muốn suy nghĩ những điều khác.
Khi nghĩ thông suốt, cô bấm gọi video.
Đầu bên kia Hình Thiên nghe máy, mỉm cười: “Em dậy rồi à?”
Mục Uyển cũng cười, gật đầu: “Hình Thiên, lúc nãy em đã suy nghĩ rõ ràng rồi, em không thể tiếp đón anh được, em có lý do của em, anh có thể giúp em không?”
Ánh mắt Hình Thiên nhìn cô sáng rực, nhướng mày: “Em không muốn gặp mặt anh sao?”
“Nếu chúng ta bị người khác chụp được rồi đăng lên mạng rồi nói là lén lút gặp nhau, chỉ sợ sẽ gây nên rất nhiều sóng gió, anh đừng quên mục đích chính tới đây lần này, anh phải để Hoa Cẩm Vinh tin tưởng âm mưu Hạng Thịnh Duật, để anh ta trở thành Tổng thống sáng suốt, đứng ra chèn ép Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển nghiêm túc nói.
Hình Thiên im lặng, nhíu mày nhìn cô.
Ánh mắt này mang theo vẻ quan tâm và lo lắng.
Mục Uyển cảm thấy tim mình như bị bóp chặt.
Đối với cô mà nói, chỉ cần sự quan tâm và lo lắng của anh, đáng để cô từ bỏ mọi thứ.
Cô mỉm cười.
“Hình Thiên, anh đừng lo lắng cho em, giờ em sống rất tốt, hơn nữa sau này sẽ càng sống hơn, một ngày nào đó chúng ta có thể gặp mặt quang minh chính đại, không cần kiêng kỵ, không cần cẩn thận từng ly từng tý, cũng không cần lo lắng sợ hãi.” Mục Uyển cười nói, nụ cười rất xán lạn, lộ ra hàm răng trắng như ngọc, long lanh động lòng người.
“Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ gọi điện cho Hoa Cẩm Vinh.” Hình Thiên trầm giọng nói.
“Em kể anh nghe, hôm nay em đã đi đăng ký công ty, anh đoán xem em lấy tên công ty là gì?” Mục Uyển nói những chuyện bình thường.
Hình Thiên bật cười, thở dài bất đắc dĩ: “Đoán tên à, em mở công ty dược phẩm, không phải là Bảo An Đường chứ.”
Mục Uyển nở nụ cười: “Đúng là lúc đầu em cũng chọn tên này, có điều đã bị người khác đăng ký rồi, em chỉ có thể đổi tên khác.”
Hình Thiên cũng nở nụ cười từ đáy lòng.
Cô và anh vẫn hợp nhau như trước, sao anh có thể cam lòng để cô rời đi oan ức như vậy.
“Bảo Bình Đường?” Hình Thiên tùy tiện đoán một cái tên.
Mục Uyển lắc đầu.
Việc đoán tên này không thể nào đoán trúng được, nếu đoán trúng thì đó chính là kỳ tích.
Chỉ là điều mà phụ nữ quan tâm là người đàn ông có đồng ý chơi trò ấu trĩ này không, chứ không quan tâm đến người đàn ông có đoán đúng hay không.
Mục Uyển cũng không làm khó Hình Thiên nói: “Tiệm thuốc Lam Luyến.”
“Trái tim mùa thu?” Hình Thiên nhớ tới đêm trước khi chia cách, Mục Uyển luôn xem bộ phim này.
“Vâng.” Mục Uyển đáp lại: “Bởi vì bị bệnh mà chết, phải xa cách bạn bè, cha mẹ, người yêu, rời khỏi thế giới mà mình lưu luyến, hy vọng thuốc có chất lượng tốt, có thể giúp những người bệnh này khỏi bệnh.”
Hình Thiên biết ba Mục Uyển cũng bị bệnh mà chết: “Uyển Uyển, dự án phu nhân Lan Ninh giao cho em, cần trong bao lâu?”
“Bà ấy không nói gì, nhưng dù sao em cũng phải làm việc này, ngày mai ngày mốt em không tiếp đón anh, em định đi hẹn ngày với họ.”
“Phải nhớ, làm thật kỹ việc này, em đưa hóa đơn cho anh, anh sai người tìm giúp em, loại thuốc này có tác dụng chủ yếu là tiêu viêm, cũng giống như các loại trên thị trường, chẳng qua có thêm hai loại dược liệu ở bên trong, trên thực tế không có nhiều tác dụng, anh đoán vẫn còn loại thuốc khác không do em phụ trách.”
“Em cũng nghĩ vậy, vì vậy các điều khoản phải thật sạch sẽ, để tránh sau này xảy ra chuyện gì, lại đổ trách nhiệm lên người em.” Mục Uyển cẩn thận nói.
“Anh sẽ âm thầm cung cấp hàng cho em, cũng sẽ tìm người mua giúp em, tất cả đều dựa theo quy trình bình thường, lúc nên ký tên thì ký tên, lúc không nên ký tên thì đừng ký tên biết chưa?” Hình Thiên dặn dò cô.
Mục Uyển hiểu rõ, gật đầu liếc nhìn đồng hồ, đã 16 giờ 45 rồi: “Hình Thiên, trước tiên cứ thế đã, buổi tối em có hẹn với một khách hàng, không thể để phu nhân Lan Ninh thấy em không làm việc, ngày mai anh tới đây, mọi thứ phải thật cẩn thận, có thể bên Hạng Thịnh Duật sẽ có hành động, anh hãy tăng thêm người chuẩn bị.”
“Ừm, trước tiên cứ như vậy, có việc gì thì nhớ gọi điện cho anh, đừng gánh chịu một mình, việc gì anh có thể giúp, chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.” Hình Thiên nói một cách chắc chắn.
Mục Uyển biết anh rất tốt, cô sẽ không bao giờ quên: “Mọi chuyện phải thật cẩn thận. Em cúp máy đây.”
“Vâng.” Lúc này Mục Uyển mới cúp máy.
Hạng Thịnh Duật lại gọi tới.
Cô nghe máy.
Đầu bên kí giọng điệu của Hạng Thịnh Duật rất xấu, giọng nói âm trầm như dòng khí áp trước cơn dông bão: “Em vẫn không ngoan như vậy.”
Mục Uyển khẽ cười, có lẽ Phó Hâm Ưu đã nói chuyện của cô cho Hạng Thịnh Duật nghe: “Đúng là gió thổi bên tai rất có tác dụng, không ngờ tai anh lại mềm như vậy.”
“Tôi không cần người khác thổi bên tai, em ném những lời cảnh cáo lúc trước của tôi ra sau đầu, vậy đừng trách tôi không khách khí với em.” Hạng Thịnh Duật âm trầm nói.
Mục Uyển cảm thấy mình không muốn chuyện gì với anh ta: “Anh từng khách khí với tôi sao?”
Cô cúp máy, có lẽ lát nữa, Hạng Thịnh Duật sẽ phái người đến tra tấn cô.
Không sao, thật sự không sao cả, chẳng qua chỉ là một mạng mà thôi.
Nhưng cô không muốn hại Hắc Muội, cô ấy vẫn còn nhỏ.
Cô đứng dậy, đánh răng, rửa mặt, rồi đi ra ngoài mở hộp trang sức, đặt dây chuyền vào trong hộp trang sức.
Cô mở cửa.
“Phu nhân, chị dậy rồi sao. Em đã quay lại dáng vẻ chị ngủ rồi, giờ em sẽ gửi cho chị.” Hắc Muội cầm điện thoại đi tới đưa cho Mục Uyển.
Mục Uyển nhận điện thoại của cô ấy, nhìn lướt qua video, nhớ kỹ dáng vẻ khi ngủ của mình, rồi trả điện thoại cho Hắc Muội.
“Hắc Muội, giờ chị có một việc muốn em làm giúp, việc này rất gian khổ, rất khó khăn, cũng rất tốn thời gian.” Mục Uyển ngưng trọng nói.
Truyện convert hay : Cố Thiếu Đầu Quả Tim Sủng: Manh Thê Vào Nhầm Hoài