CHƯƠNG 1007: ĐÙA VỚI EM VUI THẾ NHỈ
Mục Uyển hiểu rõ, chỉ là cô không muốn tiếp nhận, Hạng Thịnh Duật bắt cô chọn một trong hai người Hình Thiên và Mặc Uyên.
Cô hơi mất bình tĩnh: “Mạng người trong tay Hạng Thịnh Duật anh giống như một con kiến sao? Những người đó đều có cha mẹ, người yêu, bạn bè, lúc nhỏ tình cảm giữa Mặc Uyên và anh cũng không tệ.”
Khóe miệng Hạng Thịnh Duật cong lên, nhìn cô thâm thúy: “Bọn họ có phải là kiến hay không thì quyền quyết định nằm trong tay em.”
Mục Uyển tức giận, tất cả tình cảm đều xông lên đầu, tạo nên dòng máu nóng, làm mơ hồ lý trí, cô không thể che giấu trầm ổn, thu liễm hay lòng dạ gì đó.
Giờ cô chỉ muốn làm một người phụ nữ đanh đá, có thể kéo rách mặt nạ của anh ta.
“Vậy tôi thì tính là gì? Chẳng qua tôi chỉ là một đứa con rơi của nhà họ Hạng, mục đích anh cứ khăng khăng giữ tôi bên cạnh anh là gì? Vì dục vọng sao? Anh có không ít phụ nữ, vì muốn chèn ép tôi, anh ăn no rửng mỡ à?” Mục Uyển đẩy mạnh Hạng Thịnh Duật.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích.
Cô càng tức giận hơn, dùng hết sức bình sinh đánh mạnh Hạng Thịnh Duật.
Nhưng anh vẫn không nhúc nhích, cô đã đánh đến đau cả tay rồi.
Cô nghĩ tới bản thân và bầy sói trong lồng, ngoài sức mạnh thô bạo thì chỉ còn lại sự ngu ngốc.
Cô không đánh anhnữa, siết chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm anh ta, không hề che giấu vẻ căm hận và phẫn nộ trong mắt.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô không nói gì, mắt anh lóe lên một tia thương cảm nhưng biến mất rất nhanh, không ai có thể nắm bắt được.
Anh lạnh lùng phủi quần áo, vừa ngạo mạn lại hung hăng nói: “Mùi trên người em rất nặng, căn phòng này để em tắm trước, còn nữa, chiếc túi tôi tặng cho em, tốt nhất em nên nhận lấy, đừng để tôi nói lần hai.”
Anh nói xong thì mặt không cảm xúc đi ra ngoài.
Sở Giản lo lắng tiến đến.
Sắc mặt Hạng Thịnh Duật rất xấu, lại có vẻ chán chường bất đắc dĩ.
Lần đầu tiên anh thấy ngài ấy như vậy, anh siết chặt nắm đấm, tức giận nhìn về phía căn phòng Mục Uyển đang ở.
“Sao ngài không nói với cô Mục, ngài ném cô ấy vào bầy sói là cứu cô ấy, nếu ngài muốn giết cô ấy, hà cớ gì phải bảo vệ cô ấy trong lồng sắt.” Sở Giản bất bình nói.
Mắt Hạng Thịnh Duật lóe lên ý lạnh: “Anh không được phép ý kiến chuyện giữa tôi và cô ấy.”
“Tôi chỉ cảm thấy không đáng thay cho ngài.” Sở Giản đỏ mắt cúi đầu.
“Từ giờ đến ngày mai đừng xuất hiện trước mặt tôi, tự đi nhận hình phạt đi.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói rồi đi thẳng về phía trước.
Sở Giản cúi đầu đứng tại chỗ.
Anh không hiểu tại sao ngài không giải thích chứ?
Trên thực tế, anh hiểu rất rõ, ngoài Mục Uyển, ngài không gần nữ sắc, lại đối xử đặc biệt với Mục Uyển, điều này Phó Hâm Ưu không thể nào so sánh được.
Anh chưa từng yêu nên anh không hiểu, không biết anh trai anh có hiểu không nhỉ?
Mục Uyển tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
Người giúp việc đã mang quần áo tới rồi.
Trong phòng cũng bày mấy chậu mai vàng tươi mới.
Cô mặc quần áo vào rồi đứng trước cửa sổ.
Bên ngoài trời đã tối đen, không nhìn thấy thứ gì.
Suy nghĩ dần tỉnh táo lại.
Cô không muốn ngụy trang trước mặt Hạng Thịnh Duật, ngụy trang rất mệt, cho dù ngụy trang cô vẫn bị anh nhìn thấu, ngược lại bản thân giống như một chú hề nhảy nhót tưng bừng.
“Hạng Thịnh Duật đâu?”
“Chắc ngài đang ở trong thư phòng.” Nữ giúp việc nói.
“Cô dẫn tôi đến đó đi.” Mục Uyển trầm giọng nói.
Nữ giúp việc đứng im do dự.
“Sao vậy? Anh ta nói tôi không thể ra khỏi căn phòng này sao?” Mục Uyển mỉa mai.
“Không phải như vậy, mời phu nhân đi theo tôi.” Nữ giúp việc nói rồi đi phía trước.
Mục Uyển đi phía sau, đi qua mấy hành lang, đến trước cửa thư phòng Hạng Thịnh Duật, nữ giúp việc cúi đầu, không dám lỗ mãng nữa.
Mục Uyển gõ cửa.
“Mời vào.” Hạng Thịnh Duật trầm giọng nói.
Mục Uyển đẩy cửa bước vào.
Hạng Thịnh Duật cảm nhận được hơi thở của cô thì ngẩn người, nhíu mày nhìn cô, ánh mắt anh rất u tối.
Mục Uyển biết, dựa vào bản lĩnh của mình căn bản không thể nhìn ra rốt cuộc Hạng Thịnh Duật đang nghĩ gì.
Rõ ràng hai người cùng nhau lớn lên, cùng một độ tuổi, tại sao anh ta luyện thành dáng vẻ bình tĩnh như thế.
“Chúng ta bình tĩnh nói chuyện đi.” Trước đây khi cô muốn bình tĩnh nói chuyện với anh, chỉ có mình anh chọc giận cô với một câu nói trong nháy mắt.
Có lẽ cô vẫn có thể giả vờ dịu dàng hào phóng, tràn đầy khí thế, cùng dáng vẻ không gì đâm thủng được trước mặt người khác.
Nhưng Hạng Thịnh Duật hiểu cô rất rõ, anh đã nhìn thấy dáng vẻ chua ngoa khi bị chọc giận của cô rồi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, ánh mắt nhìn về chiếc ghế trước bàn làm việc, gác chân lên bàn: “Em nói đi.”
Mục Uyển đi tới, kéo ghế ra ngồi, hít sâu một hơi nói: “Mục đích anh giữ tôi bên cạnh là gì? Để tôi giúp anh có được trái tim Phó Hâm Ưu sao?”
“Em nghĩ sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại, nhìn cô sâu xa.
Mục Uyển nghĩ tới giá trị của mình, ngẫm nghĩ một lát, ngoài việc cô bị anh ta lợi dụng trở thành một quân cờ thì vẫn còn một lý do quan trọng hơn: “Anh muốn uy hiếp Hình Thiên.”
“Ha.” Hạng Thịnh Duật nở nụ cười kín đáo, càng thâm sâu khó lường: “Tôi có dùng Hình Thiên để uy hiếp em, bởi vì em yêu anh ta, nhưng tôi không thể dùng em để uy hiếp anh ta được, bởi vì anh ta không yêu em, tôi nghĩ em hiểu rõ điều này chứ.”
Trong mắt Mục Uyển lóe lên tia thương cảm.
Cô biết rõ Hình Thiên không yêu cô.
Hình Thiên sẽ không vì cô mà từ bỏ vị trí Tổng thống, bởi vì anh muốn bảo vệ Bạch Nguyệt.
Mục Uyển kiềm nén nỗi đau trong lòng: “Vì vậy, rốt cuộc mục đích anh giữ tôi bên cạnh anh là gì?”
“Tôi nói cho em biết, em sẽ tin sao? Tự em suy đoán mục đích là gì đi, còn chuyện gì khác không? Nếu không thì em có thể ra ngoài rồi, có người sẽ dẫn em đi dùng cơm, ăn cơm xong thì trở về căn phòng lúc nãy, đó là phòng để em nghỉ ngơi.” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển ngồi đó không hiểu.
Cô tới đây là muốn một đáp án, nhưng rõ ràng không có được đáp án nào, cảm giác kém cỏi, mờ mịt, hoảng sợ, kiêng kỵ, phòng bị lại không có chút đầu mối nào, cô nhìn Hạng Thịnh Duật.
Đột nhiên Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, dường như trong mắt có chút ánh sáng: “Em vẫn muốn ở lại đây sao?”
Mục Uyển cũng cảm thấy lúng túng.
Nhưng trong lòng có một chấp niệm, nếu cô đi ra ngoài sẽ không làm được gì, sẽ rất thất bại, nếu cô ngồi ở đây dây dưa với anh chí ít có cố gắng về mặt tinh thần.
Cô lại nhớ tới bầy sói trong lồng.
Rất ngu ngốc, nhưng chắc chắn phải có chấp niệm, nếu không thì chỉ còn lại sự ngu xuẩn.
“Nếu em không đói thì cứ ở đây đợi đi.” Hạng Thịnh Duật nói xong thì cúi đầu, gõ chữ lách cách trên máy tính.
Hạng Thịnh Duật nói vậy, ngược lại cô muốn rời đi.
Cô đang định đứng dậy, bỗng thấy nụ cười trên môi Hạng Thịnh Duật.
Anh ta cố ý nói như vậy để cô rời đi.
Nói không chừng ở trong thư phòng anh ta có thể thấy được tin tức quan trọng nào đó.
Nếu anh nói cô có thể ở lại, vậy cô sẽ không đi nữa, ngồi đây nhìn anh.
Nụ cười trên mặt Hạng Thịnh Duật càng rõ thêm, anh nhìn cô, giọng nói trầm thấp giống như cưng chiều: “Sao đùa với em lại vui thế nhỉ?”
Truyện convert hay : Mạt Thế Trọng Sinh: Khối Rubik Không Gian Tới Làm Ruộng