CHƯƠNG 1009: CÓ THỂ ĐỪNG GHI THÙ KHÔNG?
“Nếu em không ghi thù, tôi cũng có thể, Uyển Uyển, em có thể xóa bỏ hận thù không?” Hạng Thịnh Duật hỏi đầy ẩn ý, ánh mắt anh vẫn khóa chặt cô.
Mục Uyển không hiểu ý câu hỏi của anh, là đang ám chỉ hay là cảnh cáo, hoặc là đùa cợt, cô vẫn cảm giác có rất nhiều điều trong ánh mắt anh mà cô không hiểu được.
Cô không trả lời anh, cô nhìn về phía cửa và thay đổi đề tài: “Sao chưa thấy đến nữa, tôi đói đến đau bụng rồi.”
Hạng Thịnh Duật nhếch mép rồi đưa tay gọi điện thoại: “Ba phút sau cho đồ ăn lên, không thì các người nghỉ luôn đi, không cần làm nữa.”
Mục Uyển nhíu mày: “Nếu như anh trở thành vua, thì chắc chắn sẽ là tên bạo quân.”
“Em cảm thấy Sở Giản và Sở Nguyên sẽ trung thành với tôi không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Mục Uyển gật đầu: “Bọn họ đối với anh quả thật rất trung thành.”
Không chỉ có hai người họ, chín mươi phần trăm người của tôi đều rất trung thành, tôi lệnh bọn họ chết, bọn họ tuyệt đối sẽ không oán than mà làm theo, em tin không?” Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
“Tin, những người này chắc đều được anh giúp đỡ hoặc là cứu giúp qua.”
“Tôi đối với bọn họ không chỉ là giúp đỡ, cũng giống như em tin tưởng Hình Thiên, bọn họ cũng tin tưởng tôi, Hình Thiên dạy em làm người, dạy em mưu lược, bảo vệ em, dùng em vào đúng việc, tôi đối với bọn họ cũng như vậy, đó là mưu lược của người lãnh đạo, tôi là chỗ dựa tinh thần của của họ, cũng giống như Hình Thiên là chỗ dựa tinh thần của em.” Mắt Hạng Thịnh Duật sắc lạnh.
Với câu mưu lược của người lãnh đạo giống như muốn phủ nhận toàn bộ cảm tình của Hình Thiên đối với cô.
Nhưng mà, có vẻ như anh nói trúng tim cô, cho nên bất chợt cô cũng có chút hoang mang.
“Đến bây giờ, em vẫn không hiểu sao? Tất cả những gì Hình Thiên đối với em cũng giống như quân cờ thôi, một quân cờ trung thành ở nước M.” Hạng Thịnh Duật khinh bỉ nói.
“Anh cũng coi Sở Nguyên và Sở Giản là quân cờ sao?” Mục Uyển nhạy bén hỏi ngược lại.
“Tôi coi họ là cánh tay trái phải của tôi, nhưng em thì đến cả cánh tay của Hình Thiên cũng không xứng.”
Mục Uyển buồn bực: “Tôi nói anh là bạo quân, anh nói tôi và Hình Thiên làm gì.”
“Về phần chính sách tàn bạo, tôi khiến cho người trung thành của tôi vĩnh viễn trung thành tôi, tôi khiến cho người đối lập với tôi phải lo sợ và hoảng loạn, tôi khiến cho người trung lập tôn trọng và không dám trêu chọc tôi, cậy nhờ vào tôi, còn đối với người phản bội tôi thì tôi sẽ không nương tay. Còn đối với người do dự không cố định, tôi sẽ cảnh cáo, đó cũng là những mưu lược của người lãnh đạo, còn cái gọi là chính sách nhân từ là đối với người dân, chứ không phải với quyền thế, Hình Thiên thực thi mưu lược của người lãnh đạo rất tốt, chỉ có điều là anh ta nhân từ quá.” Hạng Thịnh Duật thâm sâu nói.
“Anh khiến cho những người quyền thế không thoải mái, đương nhiên bọn họ sẽ phản lại anh.”
Hạng Thịnh Duật cười nhạo, đồng thời có vẻ như khiêu khích: “Hình Thiên đã khiến cho những người quyền thế đó thoải mái rồi thì họ sẽ không phản lại anh ta sao? Vấn đề là, tôi không để cho ai đó không thoải mái, những ai sẽ phản lại tôi đều nằm trong dự đoán của tôi, tôi đã sớm chuẩn bị rồi, còn Hình Thiên, đối với những quyền thế đó tốt, rồi những người đó phản lại anh ta, thứ nhất anh ta sẽ cảm thấy khó chịu chứ không như tôi, rồi sau đó anh ta không hề chuẩn bị sẵn để đối phó, chứ không thì cũng đâu có chuyện để vợ mình đi tha phương nơi khác như vậy.”
Những lời nói của Hạng Thịnh Duật khiến cho cô không thoải mái, Mục Uyển bèn đứng lên.
Nhưng nghĩ lại, cô lại có thể đi đâu được, đều là do cô tự tạo mà thôi, cô nhìn Hạng Thịnh Duật: “Vậy tôi trong mắt anh thì thế nào? Là đối lập, trung lập, nương nhờ hay là do dự không kiên định.”
“Em hy vọng em là loại nào?” Hạng Thịnh Duật hỏi ngược lại.
“Tôi hy vọng tôi là loại nào có ích sao? Phải do anh quyết định tôi là loại nào mới đúng chứ.”
“Em hy vọng em thuộc loại nào thì sẽ có những hành vi tương đương với loại đó, hành vi của em mới quyết định phán xét của tôi.” Hạng Thịnh Duật rành mạch nói.
“Vậy anh phán xét từ hành vi của tôi xem, nói nhiều cũng vô ích” Mục Uyển vừa nói vừa ngồi xuống.
Cuộc đối thoại chấm dứt, không gian trở nên lạnh lẻo hơn.
Cũng may là vừa lúc nhà bếp đưa thức ăn lên, không gian mới đỡ đi phần nào ngượng ngùng.
Mục Uyển cắt miếng bít tết bò, rồi ung dung chậm rãi cho vào miệng.
Hạng Thịnh Duật nhìn cô: “Ở trong hang sói em có sợ không?”
“Không sợ, bởi vì có lồng sắt, nên biết mình sẽ không sao, cùng lắm là bị bỏ đói hai ngày, cho nên không có gì phải sợ cả.”
Chỉ là cô không muốn nói sự thật cho Hạng Thịnh Duật biết.
“Anh không phát hiện tội bị dọa đến khùng rồi sao?” Mục Uyển lạnh lùng nói.
“Khùng?” Hạng Thịnh Duật suy nghĩ và lắc đầu: “Em khùng thật không hề nhẹ.”
Mục Uyển nhíu mày: “Anh thông minh lắm.”
“Cắt giùm tôi.” Hạng Thịnh Duật đưa phần bit tet của anh cho Mục Uyển, rồi lầm lấy phần của cô đã cắt xong ung dung đắc ý ăn.
Anh không chỉ thông mình, mà còn rất bá đạo.
Tính khí của Mục Uyển là như vậy, hoặc cũng có thể là do cô vốn dĩ hai bàn tay trắng, cho nên cô không sợ sẽ mất đi cái gì nữa.
Cô không cắt giùm anh, mà trực tiếp đưa miếng thịt bò của anh vào miệng nhai.
Hạng Thịnh Duật cười nói: “Em đã lớn vậy rồi mà còn như đứa con nít ba tuổi sao.”
“Đừng quên là anh và tôi bằng tuổi nhau, tôi mấy tuổi thì anh cũng mấy tuổi.” Mục Uyển đáp trả lại.
Tâm trạng của Hạng Thịnh Duật thoải mái hơn nên không so đo với cô.
Cô nói anh, anh cũng chỉ cười cười, trong lòng có chút cảm giác ngọt ngào mà không hiểu vì sao.
Mục Uyển đã ăn xong, vốn dĩ cô ăn ít, lại thường xuyên đói quá giờ, nên dạ dày càng thu nhỏ hơn.
Hạng Thịnh Duật đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Em muốn ra ngoài dạo không?”
“Một mình tôi đi dạo được rồi.”
“Cho em nửa tiếng đồng hồ, nửa tiếng sau về phòng.” Hạng Thịnh Duật giới hạn thời gian cho cô, đồng thời nói thêm: “Bên ngoài lạnh, nhớ khoắc thêm áo lông vũ vào.”
“Biết rồi.” Mục Uyển đáp lại rồi đi ra ngoài, người giúp việc liền đưa chiếc áo choàng lông vũ cho cô.
Mục Uyển nhận lấy và mặc vào, để điện thoại vào túi áo rồi sau đó bước ra ngoài.
Người giúp việc đi theo phía sau cô.
Mục Uyển nhíu mày nhìn người giúp việc: “Hạng Thịnh Duật cho cô đi theo tôi sao?”
Người giúp việc lắc đầu.
“Đừng đi theo tôi, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại.” Mục Uyển nói như ra lệnh.
Người giúp việc liền gật đầu.
Mục Uyển bước ra cửa, gió lạnh bên ngoài thổi vào mặt cô, cảm giác lạnh lạnh trên mặt khiến cho cô cảm giác không khí thật trong lành.
Cô đi không mục đích, cứ mỗi năm mươi mét sẽ có ngọn đèn đường, cho nên nhìn rất rõ mọi thứ.
Đi được hơn mười phút, Mục Uyển ngửi được mùi thơm nồng nàn của mai vàng.
Cô nhìn về bốn phía tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được khu rừng hoa mai.
Chủng loại của mai vàng rất nhiều, có cây đã nở rộ, có cây mởi nở, còn có cây mới ra nụ hoa.
Cô nhìn xuống mặt đất, có vẻ như những cây này mới được trồng xuống khu vực này.
“Những cây này là do cậu chủ lệnh trồng, cậu chủ biết cô thích mai vàng.” Sở Nguyên vừa đi tới vừa nói.
“Có tiền là tùy hứng như vậy.” Mục Uyển nhìn ngắm mai vàng và nói.
“Cũng là có lòng mà, cậu chủ biết cô từ chối lần tiếp đón vừa rồi, nên rất vui.” Sở Nguyên nói thêm.
Mục Uyển xoay người lại nhìn thẳng Sở Nguyên: “Anh đang ám chỉ tôi là Hạng Thịnh Duật thích tôi sao?”
Truyện convert hay : Tuyệt Thế Binh Vương