CHƯƠNG 101. HƯƠNG THẦM TRONG GIAN KHỔ
Cô giống một đóa hoa cúc tỏa ra hương thơm thoang thoảng, trong trẻo, cao ngạo, nhưng khi tiếp xúc với cô người ta lại cảm thấy vui vẻ thanh thản, rất thoải mái.
“Bác xin lỗi, nếu như chúng ta chỉ là người bình thường, có được một người vợ như cháu chắc hẳn nó sẽ rất hạnh phúc, nhưng bây giờ thì không thể.” Tống Tâm Vân thở dài một hơi, quay người đi mất.
Bạch Nguyệt nghe tiếng cửa đóng sầm lại, nước mắt đã tuôn rơi.
Thực ra, cô đã nghĩ đến kết quả này từ trước.
Cô bé Lọ Lem có thể được ở bên hoàng tử là do công lao của bộ váy hoa lệ quý giá và đôi giày thủy tinh có một không hai kia mà thôi.
Nếu như cô bé Lọ Lem chỉ là một cô thôn nữ bình thường, gia thế bình thường, thì làm sao mà có thể ở bên hoàng tử được.
Thế nhưng tim của cô vẫn cứ đau, cứ như thể bị ai đó khoét mất một lỗ lớn.
Từng được uống nước ấm thì mới biết nước lạnh là như thế nào.
Cô đã từng hi vọng, thế nên bây giờ mới thất vọng đến như vậy.
Bạch Nguyệt khóc rất lâu, sau đó ngủ thiếp đi trên ghế sô pha.
Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Bạch Nguyệt mở mắt ra nhìn thấy trên màn hình hiển thị cuộc gọi đến của Lưu San, cô nhấc máy: “Sao thế San?”
“Cậu xem trên mạng chưa? Kẻ giết châu trưởng Trình đã bị bắt rồi, còn có cả quá trình ám sát nữa, phía cảnh sát cũng đã tìm ra căn phòng cho thuê của hung thủ ở gần cục kiểm tra. Trong ti vi nói là châu trưởng Trình đã nhận tiền của hung thủ nhưng không làm theo lời gã, nên gã tức quá giết người. Tớ thấy ấy, cái gã hung thủ này đúng là ngu, châu trưởng Trình đã bị viện kiểm sát tạm giam rồi, gã ta không cần ra tay thì ông ta cũng bị pháp luật trừng phạt, giết ông ta làm gì, cậu bảo gã có ngu không?” Lưu San nói.
Bạch Nguyệt im lặng. Phía chính phủ không công khai chuyện thỏi vàng và vụ cả thôn bị giết hại.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
Trên thế giới này có bao nhiêu chân tướng sự thật bị hiện thực tàn khốc chôn vùi. Cô có lòng muốn giúp Tiến Công tìm ra những hung thủ còn lại nhưng lại lực bất tòng tâm.
“Sao thế Tiểu Bạch? Cậu có nghe tớ nói không đấy?” Lưu San lo lắng hỏi.
“Ừ, tớ nghe đây, vừa mới ngủ dậy, đầu óc vẫn còn lơ mơ, bây giờ tớ đi ra ngoài ăn, tối về chúng ta nói chuyện tiếp nhé.” Bạch Nguyệt nói.
“Được, mà giờ đã ba giờ chiều rồi mà cậu vẫn chưa ăn gì à, mau đi ăn đi. Thế nhé tớ cúp máy đây.” Lưu San cúp máy.
Bạch Nguyệt vào phòng vệ sinh rửa mặt, đôi mắt của cô hơi sưng sưng, cô ngẫm nghĩ một lát. Cô không thể cứ ngồi yên chờ chết được, Bạch Nguyệt thở hắt ra một cái, rồi gọi điện thoại cho Hình Bắc Xuyên.
Hình Bắc Xuyên nhìn thấy số lạ gọi đến thì nghe máy, hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Ai đấy?”
“Tôi là Bạch Nguyệt đây. Tôi muốn về nhà.” Bạch Nguyệt nói thẳng.
“Mày nói cái gì?” Giọng Hình Bắc Xuyên cực kỳ chói tai, ông ta lạnh lùng nói: “Tao đâu có thừa nhận mày là con gái tao.”
“Ông chắc không?” Bạch Nguyệt mỉm cười, “Sau khi mẹ tôi sinh tôi, ông ngấm ngầm bỏ thuốc cho bà ấy, cái loại thuốc làm rối loạn thần kinh ấy, sau đó ông liền đá mẹ tôi đi. Mẹ tôi tứ cố vô thân lại mắc bệnh tâm thần, nên không thể làm gì được ông, nhưng mà ông đừng có quên, tôi học y, và là con gái ruột của ông đấy.”
Hình Bắc Xuyên cau mày, hoảng sợ nói: “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”
“Tôi cảm thấy, chắc ông cũng có không ít kẻ thù trong giới chính trị nhỉ, có con gái ruột làm chứng, không cần biết thật hay giả, ông đoán xem công chúng có tin không? Mà cái ghế ông đang ngồi có còn giữ được nữa không?” Bạch Nguyệt ung dung nói.
“Tao là bố mày, thế mà mày muốn hại tao à? Con ranh con vô ơn này!” Hình Bắc Xuyên cực kỳ mất bình tĩnh.
“Đúng thế, ông là bố tôi, tôi cũng không muốn hại ông, tôi chỉ muốn về nhà thôi. Nếu như tôi không có nhà để về thì tôi cũng không biết mình sẽ làm chuyện ra điên cuồng gì đâu. Dù sao tôi cũng có một bà mẹ mắc bệnh tâm thần, đến lúc đó có nói gì lung tung khiến ông không vui thì cũng mong ông tha thứ, vì tôi không có nhà để về, cũng bất đắc dĩ mà thôi.” Mắt Bạch Nguyệt đỏ hồng, cô nói.
“Từ trước đến giờ mày đâu có liên lạc gì với tao, sao bây giờ tự nhiên lại đòi về?” Hình Bắc Xuyên nghi ngờ hỏi, ông ta đè giọng xuống rất thấp, tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Bạch Nguyệt nhếch mép cười.
Trước đó cô chỉ có một mình, cô nuôi mẹ dựa vào năng lực của bản thân.
Cô không muốn đi tìm một gã đàn ông hận mẹ con cô đến nỗi chỉ muốn bọn họ chết. Bây giờ cô không thể trở thành người con gái mà Cố Lăng Kiệt bảo vệ. Vậy thì cô sẽ dùng chính năng lực của mình để bảo vệ anh.
Thật ra yêu cũng không cần phải ở cạnh nhau, chỉ cần nhìn thấy anh là đủ rồi.
“Bố, con sống rất khổ, cho nên nhớ bố.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Không phải là mày đang sống yên ổn ở bệnh viện đó à, tuy rằng Tô Khánh Nam đã ly hôn với mày, nhưng mày cũng tự do mà, hơn nữa, người nó thích là Cẩm Nhi.”
“Ha, ông có thể không đồng ý, vậy thì tôi chỉ đành nhờ vả đối thủ chính trị của ông mà thôi, tôi tin chắc bọn họ sẽ cho tôi một kết quả tương đối ổn.” Bạch Nguyệt trầm giọng nói.
“Mày dám.” Hình Bắc Xuyên hoảng sợ.
“Bố à, thực ra con là con gái bố, trong xương máu vẫn chảy dòng máu của bố. Bố chỉ có hai đứa con gái là con và Hình Cẩm Nhi. Hình Cẩm Nhi là ngọc quý trong tay bố, từ nhỏ đã được thương yêu chiều chuộng, tính tình tiểu thư không chịu được vất vả, EQ thấp, IQ cũng chẳng ra sao, cô ta không làm được việc gì ra hồn đâu. Chẳng lẽ bố không muốn có người giúp bố sao?” Bạch Nguyệt thử thuyết phục Hình Bắc Xuyên.
“Mày sẽ giúp tao à?” Hình Bắc Xuyên không tin, ông ta biết mình đối xử tệ bạc với hai mẹ con họ đến mức nào.
“Một giọt máu đào hơn ao nước lã, sự thật thì người có thể giúp con chỉ có bố, chỉ khi bố tốt thì con mới có thể tốt hơn, chuyện này con hiểu mà.” Bạch Nguyệt bình tĩnh nói.
“Tao sẽ cân nhắc chuyện này, mày cũng biết thế lực của nhà mẹ kế mày, tao không thể tự quyết định chuyện này được, ngoài ra, Tô Khánh Nam có khả năng trở thành em rể của mày, nếu như mày quay về, Cẩm Nhi sẽ hận chết tao.” Hình Bắc Xuyên vẫn rất đề phòng.
“Bố chắc chắn Tô Khánh Nam sẽ trở thành chồng của Hình Cẩm Nhi đến thế cơ à? Ha, tí nữa con gửi cho bố cái này xem thử, có lẽ bố sẽ hiểu ra đấy.” Bạch Nguyệt cúp máy.
Cô hít một hơi thật sâu, nói chuyện với những người này lúc nào cũng phải đấu trí đấu dũng.
Bây giờ cô phải thận trọng từng bước một.
Bạch Nguyệt hạ quyết tâm, cô gọi điện cho Tô Khánh Nam.
“Sao tự nhiên cô lại gọi điện cho tôi?” Tô Khánh Nam hiếu kỳ.
“Hai tiếng nữa gặp nhau ở Vườn hoa Kim Đô, tôi đặt phòng rồi gọi anh qua, anh có thời gian không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.” Bạch Nguyệt cẩn trọng nói.
“Được, hai tiếng nữa gặp ở vườn hoa Kim Đô.” Tô Khánh Nam nghi ngờ cúp điện thoại.
Bạch Nguyệt đặt xong phòng riêng, sau đó lắp camera mini quay lén.
Sau khi làm xong, cô đến trung tâm thương mại gần đó mua một cái váy lụa thêu hoa cổ chữ V. Cô ở cạnh Tô Khánh Nam bốn năm, tuy rằng không lên giường với hắn ta nhưng cô hiểu rất rõ Tô Khánh Nam thích kiểu con gái như thế nào.
Những phụ nữ qua lại với hắn tổng kết lại chỉ có một loại: Gợi cảm, xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, cưa dễ đổ, bỏ dễ đá.
Cô thay váy, rãnh sâu trước ngực như ẩn như hiện.
Những đường cắt không đồng đều phía dưới váy cũng không giấu nổi đôi chân thon dài của cô.
Cô vào cửa hàng mỹ phẩm mua một bộ đồ trang điểm, bảo nhân viên cửa hàng trang điểm đậm cho mình.
Trận chiến bắt đầu mở màn từ giờ phút này…
Truyện convert hay : Đô Thị Tu Tiên 5000 Năm