CHƯƠNG 1014: LỜI THỔ LỘ CỦA HÌNH THIÊN: ANH SẼ LUÔN Ở BÊN EM
Đầu của Mục Uyển trống rỗng, tuy nhiên nghe giọng điệu của phu nhân rất tốt, có lẽ là không có vấn đề gì. Sau khi dùng bữa sáng liền có người đưa cô về. Người đưa cô về không phải là Sở Giản, cũng không phải là Sở Nguyên, mà là một người mà cô chưa từng gặp qua.
Người này im lặng, một câu cũng không nói, đưa Mục Uyển trở về căn nhà bên hồ. Sau đó cũng yên lặng rời đi giống hệt như một người máy. Vừa nghĩ đến căn nhà không còn khuôn mặt ngây thơ của Hắc Muội nữa thì Mục Uyển liền cảm thấy rất trống trải.
Khi cô đang chuẩn bị mở cửa thì chú chó nhỏ liền từ trong phòng chạy ra cửa chào đón cô. Mục Uyển cảm thấy rất lạ. Cô nhớ rõ đã tặng chú cún con cho Hắc Muội rồi, vậy tại sao nó lại xuất hiện ở đây. Lẽ nào Hắc Muội đã đưa nó trở về.
“Phu nhân.” Hắc Muội xuất hiện ở cửa, gọi Mục Uyển với giọng đầy uất ức.
Mục Uyển chau mày hỏi: “Đã tìm thấy người mà chị nhờ rồi sao?”
“Em đã báo cáo với tổng thống, ngài nói không tìm thấy người tên Mộc Hàn Thăng… này, tất cả đều do chị bịa ra để lừa em với mục đích muốn em rời khỏi đây vì tình hình của chị quá nguy hiểm. Trang sức của chị cũng chỉ là thứ trang sức rẻ tiền. Phu nhân, em thực sự rất giận chị, em tin tưởng chị như vậy mà chị lại coi em như trò hề.” Hắc Muội nói rồi cúi đầu xuống đầy thất vọng.
“Chị không hề lừa dối em, làm sao chị có thể lừa em được chứ? Em còn nhỏ như vậy.”
“Sau này em nên ở bên cạnh phu nhân thì sẽ an tâm hơn. Kể cả chị có bị tên Hạng Thịnh Duật đó bắt đi, em cũng sẽ đi theo.” Hắc Muội kiên định nói.
“Em không sợ chết sao?” Mục Uyển đau lòng bởi Hắc Muội vẫn còn là một đứa trẻ.
“Cái chết vừa nặng như núi Thái Sơn mà cũng nhẹ tựa lông hồng, chỉ cần chết cam tâm tình nguyện thì không có gì đáng sợ hết. Em không muốn sống một cuộc đời vô ích hết từ năm này đến năm nọ, từ ngày này đến ngày khác mà đến lúc chết không có gì đáng nhớ. Sau này phu nhân không được bỏ rơi em nữa.” Hắc Muội nhấn mạnh.
Mục Uyển gật đầu: “Anh đã đến rồi phải không?”
“Đến rồi, phu nhân quay đã về, bây giờ em sẽ thông báo cho tổng thống.”
“Anh ấy biết tối qua chị không về nhà phải không?” Mục Uyển hỏi, nhìn Hắc Muội chăm chú.
“Cũng không hẳn, hôm qua em báo cáo cho tổng thổng về việc mà chị nhờ em làm, ngài tổng thống đã biết ngay là kế điệu hổ li sơn của chị nên em đã quay về từ đêm qua. Lúc nãy tổng thống có hỏi em về phu nhân nhưng em nói chị không có ở nhà, nên bây giờ em phải báo cáo lại cho ngài ấy.” Hắc Muội giải thích.
“Ừm.” Mục Uyển đáp rồi đi vào trong phòng. Cô vừa ngồi xuống thì chuông điện thoại reo. Là điện thoại của Hạng Vũ Thái, Mục Uyển nghe máy.
“Mục Uyển, là cậu đây, hôm nay Hoàng đế tiếp đón tổng thống nước A Hình Thiên. Tối nay sẽ có đêm nhạc Opera, Hạng Gia chúng ta có 50 vé, tối nay cháu cùng đi với cậu nhé.” Hạng Vũ Thái nói.
Mục Uyển do dự, vừa muốn đi lại vừa không dám đi, hơn nữa cô cũng tiếc nuối, cô không biết bản thân nên làm gì mới là tốt nhất.
Chẳng trách trước Hạng Thịnh Duật có nói cô là người của Hạng Gia nên có quyền ra vào trong hoàng cung, thì ra điều anh ta nói đến là cái này. Nếu như cô đi thì cô và Hình Thiên nhất định sẽ là tâm điểm của sự chú ý, cô sợ rằng bản thân không thể xử lí tốt.
Không đồng ý mà cũng không từ chối, Hạng Vũ Thái liền tự động cúp máy.
Mục Uyển nhắm mắt lại, tĩnh tâm suy nghĩ.
Bỏ đi, việc này để đến tối hẵng tính. Nhân lúc đang có thời gian rảnh, cô thấy mình nên đi gặp mặt nhà cung cấp mà phu nhân Lan Ninh đã sắp xếp.
Mục Uyển hẹn nhà cung cấp, đàm phán được giá cả và thời gian giao hàng, thế nhưng không kí kết hợp đồng. Dù sao thì giấy phép của công ty cô vẫn chưa có. Ngoài văn phòng đăng kí trên giấy tờ, cô cũng cần phải xây dựng công trường hay xưởng sản xuất thực tế.
Cô đã rời khỏi nước M được 5 năm rồi, thế nhưng mạng lưới bạn bè cũng không mở rộng hơn là mấy, lúc này chỉ còn Bobby có thể giúp đỡ cô.
Đúng lúc Mục Uyển định gọi điện cho Bobby thì điện thoại cô lại reo lên, là Hình Thiên gọi đến. Mục Uyển do dự, cô nhìn qua thấy giờ đã gần 17 giờ chiều, rồi cô quyết định không nghe máy.
Điện thoại lại tiếp tục reo, vẫn là của Hình Thiên.
Mục Uyển hít một hơi thật sâu rồi bấm nghe.
“Bây giờ em đang ở đâu?” Hình Thiên hỏi.
“Em vừa gặp mặt nhà cung cấp, thỏa thuận giá cả và thời gian giao hàng. Tôi muốn đợi sau khi có giấy phép mới tiến hành kí kết hợp đồng, đang dự tính là vào tuần sau. Trước đó em sẽ cố gắng tìm được nhà máy tốt bởi nếu chỉ có mỗi giấy phép thì cũng khó áp dụng. Phu nhân Lan Ninh cũng đã thúc giục, có làm khó một chút.” Mục Uyển trầm ngâm nói.
“Lúc nãy quốc vương có nói với ta rằng Hạng Gia các người có 50 vé xem hát Opera trong hoàng cung tối nay, em có đến không?” Hình Thiên hỏi.
“Người của Hạng Gia cũng đông, phân phát xong có lẽ cũng không còn lại nhiều vé. Người nhà bên cậu em cũng không ít, nhiều khả năng là em không đến được.” Mục Uyển đáp.
Hình Thiên chợt im lặng một lát rồi nói: “Đợi chút, anh tìm một nơi khác an toàn để nói chuyện.”
“Ừm.” Mục Uyển đáp.
Điện thoại cô lại reo lên, là của Hạng Thịnh Duật, cô không muốn nghe liền trực tiếp tắt máy, một phần cũng vì lo điện thoại của Hạng Thịnh Duật mà cô không nghe được điện thoại đến của Hình Thiên.
Đợi ba phút sau, Hình Thiên liền gọi lại.
Mục Uyển bắt máy rồi đi tới chỗ ít người.
“Hôm nay anh với Hoa Cẩm Vinh đã nói chuyện, anh ta cũng hiểu rõ rằng địa vị của anh ta đang bị đe dọa. Hơn nữa anh cũng đã chỉ rõ Hạng Thịnh Duật là người đe dọa đến vị trí của anh ta nhiều nhất.”
“Anh ta có tin không?” Mục Uyển hỏi.
“Nhà họ Hoa và họ Hạng là hai gia tộc lớn nhất nước M, mặc dù bọn họ đều chịu sự quản lí của Hoàng đế, nhưng khi hoàng đế họ Hoa tổng thống phu nhân lại là Hoa Tiên thì Hoa gia vẫn còn đàn áp được Hạng Gia. Nhưng càng đàn áp thì sức mạnh phản kháng càng lớn. Trong những năm qua, tài năng và năng lực của người nhà họ Hoa hoàn toàn không so bì được với người nhà họ Hạng. Những vấn đề mà nước Z phải đối mặt cũng là hồi chuông cảnh báo cho Hoa Cẩm Vinh. Anh ta hiểu rõ điều đó, vì thế anh ta hứa sẽ hợp tác với anh.” Hình Thiên nghiêm túc nói.
“Vậy thì tốt rồi. Sự ủng hộ của anh ta cũng giống như một sự bảo đảm đối với anh. Dù sao thì anh ta cũng là hoàng đế, nắm trong tay nhiều quyền lực. Như vậy sẽ có sức ép với Hạng Thịnh Duật.” Mục Uyển nhẹ nhõm nói.
“Mục Uyển, em có tin anh không?”
“Có chứ.” Mục Uyển đáp lời Hình Thiên mà không nghĩ ngợi gì nhiều. Bởi đối với cô người đàn ông này là người mà cô tin tưởng nhất trên đời.
“Em nói với anh là em quay lại nước M là bởi vì người đàn ông mà em yêu. Em đã về nước M lâu như vậy rồi vẫn chưa ở bên cạnh người đàn ông đó. Em không muốn nói thì anh cũng sẽ không hỏi người đàn ông đó là ai hay giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Hình Thiên ấm áp nói.
Mục Uyển nghe nhưng không hiểu lắm. Tim cô đập mỗi lúc một nhanh. Thịch, thịch, thịch,… tim cô đập mạnh và nhanh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh nói sẽ luôn ở bên cạnh cô? Anh nói vậy là có ý gì?
“Anh nói như vậy là có ý gì?” Mục Uyển lên tiếng hỏi rồi nín thở đợi câu trả lời từ phía Hình Thiên.
Truyện convert hay : Lão Bà Đưa Tới Cửa