CHƯƠNG 1024: ĐÁNG YÊU NHẤT VẪN LÀ KHI EM NÓI DỐI
“Tôi chỉ nói một lần.” Mục Uyển quay mặt đi.
Hạng Thịnh Duật nhíu mày, thâm thúy nhìn cô, ánh sáng âm u trong mắt ẩn hiện: “Vẫn là khi nói dối em đáng yêu hơn.”
Hô hấp Mục Uyển hơi ngưng lại, nắm chặt tay.
Cô biết, lời nói dối này đến cô cũng cảm thấy giả dối.
Sở Nguyên nói Hạng Thịnh Duật yêu cô, sao có thể chứ?
Cô không giỏi nói dối càng không am hiểu về chuyện yêu đương, làm thế nào để câu dẫn lòng người, làm thế nào để đàn ông yêu cô, cô vốn không biết cũng không có ai dạy cô, lại càng không có nhiều đàn ông tiếp xúc với cô.
Hạng Thịnh Duật vừa nhìn đã biết trong lòng cô đang nghĩ gì, cô cũng không biết nên trả lời anh thế nào nên dứt khoát không nói nữa.
Hạng Thịnh Duật xoay mặt cô lại để cô đối mặt với mình, nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao không phản bác tôi, không phải em nhanh mồm nhanh miệng lắm à?”
“Nếu anh tin thì cho dù tôi không nói, anh cũng sẽ tin. Anh đã không tin thì cho dù tôi có ba hoa chích chòe cả ngày anh cũng sẽ không tin. Phản bác cái gì chứ, phí lời.” Mục Uyển nhìn anh nói.
Hạng Thịnh Duật dần dựa sát vào cô.
Cô cho rằng anh sẽ cắn cô nhưng anh vẫn còn chưa chạm đến cô nữa, trong đầu cô lướt qua một tín hiệu đau đớn.
Chỗ bị anh cắn lần trước có lẽ đã rách, bây giờ cô vẫn thấy đau.
Nhưng anh không thế, môi anh chạm vào môi cô, rất nhẹ nhàng, nhắm mắt lại, hôn từng chút từng chút.
Mục Uyển nhíu mày, phòng bị nhìn anh, không từ chối nhưng cũng không đáp lại.
Hai người dựa vào nhau quá gần khiến cô phải nheo mắt lại.
Hạng Thịnh Duật tiến vào khoang miệng cô, quá mức nóng bỏng, Mục Uyển lùi về sau đẩy anh ra.
Hạng Thịnh Duật mở mắt, trong mắt hiện lên ánh sáng sắc bén, đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói: “Không phải em nói yêu tôi sao? Hôn thôi em cũng không chịu được à?”
“Tôi vẫn chưa đánh răng.” Mục Uyển nói.
“Không ghét bỏ em.” Anh lại áp tới, đè cô nằm xuống đệm.
Mục Uyển đẩy ngực anh, cô muốn hỏi anh vì sao không buông tha cho Hình Thiên nhưng, cô phát hiện chấp niệm của Hạng Thịnh Duật rất sâu, đặc biệt là với Hình Thiên.
Nếu bây giờ cô nhắc đến Hình Thiên ngược lại sẽ chọc giận anh.
Đêm tối dường như dài vô tận.
Mục Uyển bị ép phải thừa nhận sự xâm lược của anh, suy nghĩ lại trôi đi rất xa.
Nếu như Hình Thiên chết, sự nỗ lực, kiên trì, chấp niệm của cô đều sẽ trở thành nỗi hối hận trước mộ phần cô.
Cô càng giống như một người nghiện cờ bạc đã thua đến đỏ cả mắt, bây giờ muốn rút lui thì đã mất đi quá nhiều, mất đi rồi không thể chịu đựng được, chỉ có tiếp tục đánh cược mới có cơ hội trở mình.
Nếu như cứ mãi không thể gỡ vốn thì cô chỉ có thể thua càng nhiều.
Rất mâu thuẫn, rất rối rắm, rất do dự cho nên rất đau khổ.
Đến bây giờ, bảo vệ được Hình Thiên là điều duy nhất cô phải làm, cho nên cô chủ động hôn lên môi Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật rất vui, lộ ra một nụ cười.
Nụ hôn chuồn chuồn nước của cô không thể thỏa mãn được anh, anh kéo ót cô lại khiến cho nụ hôn càng thêm sâu.
Chuyện sau đó...
Mục Uyển đi tắm, nhìn thấy những dấu vết lớn nhỏ trên người mình trong gương chỉ cảm thấy thật buồn, rất khó chịu, có một loại xúc động muốn đập vỡ chiếc gương.
Thực ra cô biết, thứ cô muốn đập nát là thân thể đã bị xâm lược này, tắm rất lâu, rất lâu cho đến khi làn da ửng đỏ mới đi ra ngoài.
Hạng Thịnh Duật đã tắm xong, có lẽ là tắm ở một phòng khác, bây giờ đang ngồi trên sô pha.
Anh nhìn cô thật sâu: “Phản ứng vừa rồi rất tốt.”
Mục Uyển rũ mắt xuống, cô chỉ cảm thấy nhục nhã.
“Tôi sẽ bỏ qua cho Hình Thiên, dù sao trong mắt tôi, anh ta vẫn chưa đủ trình độ uy hiếp.” Hạng Thịnh Duật nhìn Mục Uyển rồi nói.
Ánh mắt đó còn sắc bén hơn cả ánh sáng.
Mục Uyển ngẩng đầu nhìn Hạng Thịnh Duật.
Hạng Thịnh Duật nhếch môi nhưng trong mắt lại không hề có ý cười, thậm chí còn mang theo ý châm chọc: “Thở phào nhẹ nhõm đi, em lấy lòng tôi không phải là để cứu anh ta sao?”
Mục Uyển nhìn chằm chằm Hạng Thịnh Duật: “Anh biết vì sao tôi muốn cứu anh ấy không?”
“Chút tâm tư đó của em, em cho rằng tôi không biết sao?” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng nói.
Mục Uyển đi về phía anh, ngồi ở vị trí đối diện: “Năm năm trước, vì sao tôi phải đi, anh có biết không?”
Hạng Thịnh Duật cắn răng, ánh mắt càng thêm không có độ ấm: “Năm năm trước em có thể gả cho tôi.”
“Năm năm trước, anh luôn nhằm vào tôi, luôn tính kế tôi, chúng ta như nước với lửa, anh cầu hôn, tôi còn dám đồng ý sao? Hơn nữa, Hạng Kim Thu luôn nhằm vào tôi, mẹ lại không bảo vệ tôi, ông ngoại vẫn sống, ông ấy ngoài cưng chiều anh ra còn cưng chiều Hạng Kim Thu. Nếu như tôi ở lại thì từ lâu đã trở thành một bộ xương trắng rồi, Hình Thiên có ơn cứu mạng tôi.”
“E rằng không chỉ là ân nhân cứu mạng thôi đâu!”
“Đúng là không chỉ là ân nhân cứu mạng. Anh ấy tôn trọng tôi, bảo vệ tôi, cho tôi quyền lợi, cho tôi thân phận, địa vị, dạy tôi kế sách Đế vương, dạy tôi mưu lược, dạy tôi cách đối nhân xử thế, anh ấy với tôi mà nói không chỉ có ơn cứu mạng mà còn có ơn khiến tôi được sống lại. Thậm chí cái mà anh gọi là tình yêu đó, anh ấy trước nay chưa từng chạm vào tôi, điểm này tôi rõ hơn ai hết.” Mục Uyển nói ngôn từ rất chính nghĩa.
“Vậy anh ta tặng hoa cho em là có ý gì, mời em đi cùng là có ý gì, còn mời em vào Hoàng cung ở, anh ta không biết rằng em đã là người phụ nữ của tôi rồi sao?” Hạng Thịnh Duật lạnh lùng sắc bén nói.
“Anh ấy cũng hiểu rõ vì sao tôi lại phải ra đi vào năm năm trước. Anh ấy sợ tôi ở nhà họ Hạng sẽ bị bắt nạt cho nên muốn đưa tôi đi.”
“Muốn đưa em đi, lúc nào cũng được, hành động của em không phải là tự do sao? Làm những thứ này làm gì! Còn không phải muốn tẩy sạch quá khứ của hai người rồi bắt đầu lại từ đầu sao?!” Hạng Thịnh Duật phán đoán.
“Đó là bởi tôi muốn ở lại!” Mục Uyển cao giọng, cắn chặt răng, nhìn thẳng vào anh, bày tỏ rõ ràng: “Vì anh mà ở lại.”
Hạng Thịnh Duật sửng sốt, trong đôi mắt u tối là sự vô cùng phức tạp, anh hơi nhíu mày, lại như đang cố gắng khắc chế điều gì đó, trong mắt càng thêm mê hoặc, huyền ảo nhưng cũng hiện lên một tia đau khổ và rối rắm: “Khi em nói dối vẫn luôn đáng yêu như vậy.”
“Anh không tin thì thôi bỏ đi, tôi đi ngủ.” Mục Uyển đứng dậy lên giường, xoay lưng lại với anh.
Hình Thiên an toàn là được rồi.
Giường bên cạnh lún xuống, Mục Uyển theo bản năng sống lưng thẳng tắp.
Hạng Thịnh Duật ôm eo cô, kéo cô vào lòng: “Nằm sát thành giường như vậy không sợ ngã à.”
Mục Uyển không nói gì, chỉ cảm thấy dường như anh đang thổi khí bên tai cô.
Quay đầu lại nhìn anh.
Hạng Thịnh Duật nở nụ cười, hôn lên môi cô, giọng nói rất dịu dàng, mềm mại: “Em ngoan ngoãn một chút.”
Mục Uyển thật sự không hiểu Hạng Thịnh Duật, một lúc nổi trận lôi đình, một lúc lại như ánh nắng sau cơn mưa, một lúc âm u hậm hực, một lúc lại như ánh mặt trời sáng lạn.
Cho nên người xưa nói, gần vua như gần cọp, tâm tư quân vương như mò kim dưới đáy biển, sâu không lường được là vô cùng có đạo lý.
Nhưng cô cũng nghe nói, đàn ông khi tâm trạng tốt nếu đưa ra yêu cầu sẽ dễ dàng đồng ý.
Trước đây cô chưa từng thử, cô không có yêu cầu gì với Hình Thiên cũng không muốn làm khó anh ấy.
Cô mím môi, nói: “Tôi không muốn gả cho Sở Nguyên, anh từng nói sau này sẽ lấy tôi. Đến lúc đó, người khác sẽ chỉ trích nói anh cướp người phụ nữ của anh em.”
Truyện convert hay : Manh Bảo Một Chọi Một: Tổng Tài Daddy Sủng Lên Trời