CHƯƠNG 1026: CÓ TIN TÔI GIẾT CHẾT CÔ KHÔNG?!
Nửa tiếng sau, Sở Nguyên đi vào nhìn lướt qua bữa sáng trên bàn, nhíu mày: “Cô ăn hơi ít.”
“Chỗ thức ăn này tôi có thể ăn được một tuần, anh bảo tôi ăn trong một bữa, làm sao tôi ăn được?” Mục Uyển kháng nghị.
“Ngài ấy nói, cô phải ăn được một nữa mới có thể đưa cô đi.” Sở Nguyên nhắc nhở.
“Tôi không ăn được nhiều như vậy, thật đấy. Chuyện này anh có thể phụ trách, anh nói ăn một nửa thì là ăn một nửa rồi.”
“Đầu bếp không ngốc, người làm ở đây cũng không ngốc.” Sở Nguyên mặc không cảm xúc nói.
“Phòng này có camera không?” Mục Uyển tò mò hỏi.
“Không có.”
“Vậy anh ăn một chút đi.”
Sở Nguyên: “...”
Anh mím môi không nói gì.
Mục Uyển cười, vẻ mặt vui vẻ hòa nhã lên rất nhiều: “Ân huệ của anh tôi sẽ nhớ kỹ, tôi cũng sẽ không gây tai vạ cho anh, đúng không?”
Sở Nguyên cắn răng, tiến lên dùng tay cầm lấy chiếc bánh gato bột mỳ nhỏ trong đĩa.
Mục Uyển vui mừng, lấy đũa đưa cho anh ta: “Anh có thể dùng đầu to bên kia để ăn.”
Sở Nguyên nhíu mày, không muốn để ý Mục Uyển, ăn từng miếng một.
“Tôi có thể gọi điện thoại không?” Mục Uyển yêu cầu.
“Phụt.” Sở Nguyên phun đồ ăn trong miệng ra.
Mục Uyển may mắn ngồi xa nên không bị dính vào người.
Sở Nguyên rút khăn giấy: “Cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu, sẽ tức nước vỡ bờ đấy. Tôi sẽ không giúp cô hại ngài ấy đâu, cho dù để tôi chết, tôi cũng không làm.”
“Biết rồi, đừng kích động. Hơn nữa, tôi chỉ gọi cho Hắc Muội, Hạng Thịnh Duật cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Cô phải có được sự đồng ý của ngài ấy trước, ngài ấy sẽ hạ lệnh cho tôi, ngài ấy không hạ lệnh cho tôi thì cô cũng đừng có mơ.” Sở Nguyên nghĩa chính nói.
Mục Uyển cong môi cười: “Không phải anh ấy hạ lệnh, tôi không ăn hết một nửa sẽ không thả tôi đi à? Không phải anh vẫn đang chống lại mệnh lệnh đấy thôi sao?””
“Yêu nữ.” Sở Nguyên thẹn quá hóa giận mắng.
Mục Uyển nghe vậy, không có cảm giác gì: “Đi thôi, đưa tôi về sớm một chút, tránh xa yêu nữ là tôi một chút thì mạng anh cũng sẽ dài.”
Sở Nguyên tức giận đùng đùng đi trước.
Mục Uyển theo sau lưng anh ta, lên xe nhìn ra ngoài cửa sổ hỏi: “Người của Hạng Thịnh Duật bây giờ đang đi theo tôi sao? Đương nhiên là ngoài anh ra.”
Sở Nguyên không vui trả lời cô.
“Sao tín hiệu điện thoại tôi lại bị nhiễu sóng trong khi những người khác ở cùng tôi lại không bị. Điều này làm thế nào vậy?” Mục Uyển hỏi.
Sở Nguyên vẫn không nói gì như cũ, xị mặt, không biểu cảm nhìn về phía trước.
“Hạng Thịnh Duật sáng nay đã gọi cho tôi, tôi nghĩ nếu tôi gọi cho Hạng Thịnh Duật có lẽ sẽ gọi được. Tôi phải nói với anh ấy, anh đã dùng đôi đũa mà tôi đã dùng.”
Lời Mục Uyển vừa dứt, Sở Nguyên liền phanh xe lại, vô cùng tức giận trừng mắt nhìn cô: “Rốt cuộc cô muốn làm gì?! Có tin bây giờ tôi có thể giết chết cô không?”
Mục Uyển không chút sợ hãi: “Lúc nào anh chả muốn giết chết tôi, bây giờ anh vẫn chưa giết tôi là do anh không dám, cũng sẽ không giết tôi. Nói những điều này làm gì, dù sao tôi cũng không sợ, cũng tin chắc anh sẽ không làm thế.”
“Muốn châm ngòi ly gián à, cô thật âm hiểm.” Sở Nguyên hận nghiến răng.
Lần trước, Mục Uyển cố ý châm ngòi chuyện hoa mai còn khiến Hạng Thịnh Duật tức giận với anh thật lâu.
Anh rất kiêng kị Mục Uyển châm ngòi, vô cùng ghét kiểu phụ nữ đâm bị thóc chọc bị gạo.
Mục Uyển cười: “Vốn dĩ tôi không thù không oán với anh, cũng không muốn nhằm vào anh, đương nhiên tôi cũng sẽ không bảo anh phản bội Hạng Thịnh Duật, vì anh cũng sẽ không phản bội anh ấy. Nhưng, anh như vậy khiến tôi rất không thoải mái, tôi chỉ có thể khiến anh cũng không thoải mái theo, có điều nếu như có chút chuyện không ảnh hưởng đến toàn cục mà tôi lại muốn hiểu, anh bằng lòng nói cho tôi, tôi cũng không hy vọng anh có chuyện, anh thấy thế nào?”
Sở Nguyên nhíu chặt chân mày, nói: “Tất cả thông tin trong nước trên thực tế đều trong tay ngài ấy. Ngài ấy có thể làm nhiễu sóng đường dài tín hiệu điện thoại của một người, cũng có thể phân đoạn, phân tuyến, phân người, phân khu vực. Quá trình xử lý cần thông qua xử lý kỹ thuật đặc thù nhưng cũng không quá phức tạp.”
“Anh ấy có thể biết nội dung cuộc gọi không?” Mục Uyển hỏi.
“Đương nhiên, tất cả thông tin điện tử, tin tức internet, đầu tiên đều phải đi qua hộp đen sau đó ra ngoài từng chút từng chút một, nhưng nếu như muốn nghe lén một cuộc thoại trong đó thì cũng có thể.”
Mục Uyển nhíu mày: “Cũng có thể nói, cho dù Hạng Thịnh Duật không lắp thiết bị nghe lén trong điện thoại tôi, anh ấy cũng có thể biết tất cả nội dung?”
“Đúng vậy.”
Mục Uyển hạ vai xuống, chẳng trách cô cảm thấy dường như chuyện gì Hạng Thịnh Duật cũng biết, thì ra anh đúng là cái gì cũng biết thật cho nên có thể dễ dàng ngăn cản kế hoạch của cô, biết mục đích của cô cũng có thể biết được bí mật của rất nhiều người.
Hiện nay mọi người thông qua điện thoại, internet lưu truyền ra ngoài quá nhiều bí mật.
Hạng Thịnh Duật khống chế hệ thống thông tin từ lúc nào vậy chứ?
“Bây giờ chúng ta nói chuyện không thông qua điện thoại, Hạng Thịnh Duật có biết không?” Mục Uyển truy hỏi.
“Ngài ấy biết được là thông qua tín hiệu điện thoại truyền ra chặn lại, xử lý và lưu lại ở hộp đen nhưng nếu không có tín hiệu truyền ra ngài ấy sẽ không biết.”
“Cho nên bây giờ nội dung nói chuyện của chúng ta, trừ khi lắp đặt camera nếu không anh ấy sẽ không biết?” Mục Uyển muốn xác nhận điều này.
“Đúng thế.”
“Nếu như dựa theo lời anh nói như vậy, có lẽ Hạng Thịnh Duật biết được rất nhiều bí mật của nhà họ Hoa?”
“Tin tức điện tử nhà họ Hoa có hộp đen khác xử lý cho nên không thể biết.”
Mục Uyển đã hiểu, chẳng trách, nếu như Hạng Thịnh Duật biết được bí mật nhà họ Hoa thì từ lâu đã lật đổ được Hoa Cẩm Vinh rồi.
Thì ra nhà họ Hoa có hộp đen khác.
“Nhà họ Hạng có không? Hộp đen khác ý?” Mục Uyển hồ nghi hỏi.
“Không có, kể cả cậu nhỏ của cô cũng không có nhưng cậu nhỏ của cô là người chính nghĩa, trong sáng vô tư, làm việc cũng rất cẩn thận nên không có bí mật.”
“Người nổ súng đánh Hình Thiên lần này, các người có thể thông qua tín hiệu điện thoại để tra ra được không?” Mục Uyển lại hỏi.
“Nếu như bọn chúng liên hệ bằng điện thoại thì có thể tra ra được, chỉ là cần tốn một thời gian, nhân lực và tinh lực nhất định.”
“Mọi người nghe lén mỗi một cán bộ có thể là thương nhân nổi tiếng, cần không ít người nhỉ?”
“Hơn một nghìn người, cô hỏi đủ nhiều rồi đấy.” Sở Nguyên không nhẫn nại.
“Câu hỏi cuối cùng, mọi người có lẽ cũng nghe lén bà Lan Ninh đúng không?” Mục Uyển vô cùng tò mò.
“Bà Lan Ninh là người vô cùng cẩn trọng, bà ta dùng hơn một trăm số điện thoại, có rất nhiều số chúng tôi không biết. Hơn nữa, bà ta luôn luôn sàng lọc một vài số rồi lại mua một vài số mới, rất khó để lần theo dấu vết. Được rồi, đã là câu hỏi cuối cùng, những cái khác đừng hỏi tôi nữa.” Sở Nguyên khóa miệng.
Bà Lan Ninh quả nhiên cẩn trọng, nói không chừng bà ta đã biết chút gì đó rồi cho nên mới lựa chọn hợp tác với Hạng Thịnh Duật...
Mục Uyển trở về tiểu viện bên hồ, vừa mới xuống xe Hắc Muội đã từ trong phòng chạy vọt ra, sắc mặt rất kém: “Bà chủ, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Truyện convert hay : Người Ở Rể Vi Tôn