CHƯƠNG 1029: CÔ ẤY KHÔNG PHẢI NGƯỜI MÀ NGƯỜI KHÁC CÓ THỂ BẮT NẠT
Mục Uyển không có hứng thú với tin của Hạng Kim Thu, nhìn dáng vẻ cười hì hì của cô ta, hiện rõ sự vui sướng khi có người gặp họa.
Cô từ chối thẳng thừng: “Tôi không muốn nghe.”
Cô đi qua Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu nhíu mày, sắc mặt hơi kém đi: “Phó Hâm Ưu hôm nay đã chuyển đến chỗ Thịnh Duật ở rồi, cô có biết chuyện này không?”
Mục Uyển không quan tâm cô ta, tiếp tục đi về phía trước.
“Cho cho rằng Thịnh Duật thích cô à, cậu ấy chỉ là đang đùa giỡn với cô mà thôi. Dù sao, cậu ấy cũng không thể cưới loại mặt hàng như cô được. Tôi thấy cô vẫn nên chết tâm đi, đừng làm yêu quái nữa.” Hạng Kim Thu đi theo sau cô, tiếp tục nói.
Mục Uyển cười nhạo một tiếng, xoay người nhìn Hạng Kim Thu.
Hạng Kim Thu hất cao cằm, dáng vẻ vênh váo tự đắc.
Mục Uyển đi về phía cô ta, đứng trước mặt cô ta, hơi cười: “Dì nhỏ, không còn Hạng Thịnh Duật, tôi chỉ còn có thể quấn lấy Lục Bác Lâm thôi.”
Hạng Kim Thu trợn mắt lên, toàn thân run rẩy, trong mắt là sự hoảng loạn lại là ghi hận, còn có sợ hãi: “Nếu như cô dám đánh chủ ý lên Lục Bác Lâm, chắc chắn tôi sẽ không tha cho cô đâu.”
“A.” Mục Uyển cười: “Trước đây tôi không sợ dì, dì cho rằng bây giờ tôi sẽ sợ dì sao? Không tha cho tôi? Dì không tha cho tôi thế nào đây? Tôi khuyên dì đừng có chọc giận tôi, tâm tình tôi tốt thì tôi lười để ý các người, tâm tình tôi mà không tốt thì cũng chỉ khiến các người càng thêm không tốt thôi. Nếu không, tôi nghẹn khuất biết bao!”
Hạng Kim Thu cảm thấy Mục Uyển bây giờ căn bản không còn dáng vẻ mềm mại yếu đuối như trong ấn tượng cô ta nữa: “Sao tính tình cô thay đổi nhiều vậy?!”
“Không thể nào cứ mãi giống như trước được, bị dì bắt nạt đó.” Mục Uyển âm lãnh nói, đến gần Hạng Kim Thu, bắn ra một tia lạnh lùng chết người, cảnh cáo: “Giữ cho tốt ba phần đất của dì đi, nếu không tôi sẽ khiến dì đến đất cũng không còn.”
Hạng Kim Thu mím môi, không nói nữa.
Mục Uyển xoay người đi về phòng nhỏ.
Hắc Muội lo lắng chạy tới: “Bà chủ, không sao chứ, bọn họ có làm khó cô không?”
Mục Uyển lắc đầu: “Không làm khó tôi.”
“Vậy là tốt. Đúng rồi, bà Bạch gọi điện tới cho cô, nói bọn họ đã đón Tổng thống đại nhân về nước rồi, bảo cô yên tâm đi.” Hắc Muội báo cáo.
Mục Uyển thở phào một hơi, bà Bạch có lẽ là chỉ Bạch Nguyệt.
Hình Thiên có thể an toàn về nước liền sáng tỏ nỗi lòng cô, đúng rồi.
Mục Uyển ngưng trọng nhìn Hắc Muội: “Cô nghĩ cách nào đó tìm một số điện thoại mới, không được để bất kỳ ai biết, cũng không được dùng điện thoại bây giờ của cô để làm chuyện này, vì điện thoại cô, điện thoại tôi và tín hiệu của nhà họ Hạng có lẽ đều bị giám sát rồi. Sau khi cô tìm được số điện thoại mới rồi thì cứ giấu đi đã, mua thêm một chiếc điện thoại mới nữa, cũng giấu nó đi luôn.”
Mục Uyển lấy ví ra đưa toàn bộ tiền mặt cho Hắc Muội.
“Vâng, bà chủ, tôi có tiền trong người rồi, lần trước cô đưa tôi rất nhiều. Bây giờ tôi sẽ đi làm ngay, à, bà chủ, hôm nay cô có ăn cơm ở nhà không?” Hắc Muội hỏi.
“Có, lát nữa tôi với cô ra ngoài, tôi đi mua thức ăn, trưa nay tôi nấu cơm.” Mục Uyển nói.
Lời vừa dứt, điện thoại liền vang lên, là Phó Hâm Ưu gọi tới.
Mục Uyển nhíu mày, nghe máy.
“Mục Uyển, có phải cô cố ý không?” Giọng Phó Hâm Ưu không tốt lắm.
“Cố ý cái gì, tôi không hiểu ý cô!” Mục Uyển hỏi.
“Cô không hiểu?! Là cô bảo Hình Thiên mời cô trước mặt mọi người đúng không? Cô đúng là bụng dạ khó lường mà.” Phó Hâm Ưu châm chọc.
“Cô gọi điện tới chỉ để nói chuyện này thôi à? Cho dù tôi bảo anh ấy mời tôi thì liên quan gì đến cô, bây giờ cô đang ghen tỵ, ngưỡng mộ hay là hận cho nên thẹn quá hóa giận, lo chuyện bao đồng?” Mục Uyển không khách khí đáp trả.
“Tôi không biết thói kiêu ngạo của cô từ đâu ra nữa. Quả nhiên như bọn họ nói, cô là sao chổi, người đàn ông nào ở cùng cô dường như đều không có kết quả tốt đẹp.”
“Đàn ông, có lẽ cô nghe nhầm tồi, người ở cùng tôi sẽ không có kết quả tốt đẹp, cho nên bây giờ cô chạy đến đây là muốn không có kết quả tốt đẹp sao?” Mục Uyển bình tĩnh nói.
“Mục Uyển, cô đừng đắc ý, cô đừng quên, bây giờ cô đang làm việc dưới chướng tôi.” Phó Hâm Ưu cảnh cáo.
“Tôi thấy cô mới kỳ quái đấy, không biết vì sao gọi tới rồi nói với tôi những lời không ra làm sao cả. Như vậy đi, tôi phải ra ngoài rồi, ngày mai gặp.” Mục Uyển cúp điện thoại.
“Tôi nói cái người này có phải bị bệnh không, gọi điện tới chỉ để nghe chửi?” Hắc Muội không vui.
“Có lẽ trong lòng cô ta cảm thấy bất bình, nhìn thấy gì, nghe thấy gì đó nên mới mượn đề tài để nói chuyện của mình.” Mục Uyển đoán.
“Cho nên kiểu phụ nữ tâm ghen ghét đố kỵ quá lớn đáng đời không được đàn ông thích.” Hắc Muội nói.
“Đi thôi, tôi đi chợ mua thức ăn.” Mục Uyển nói rồi dẫn theo Hắc Muội ra ngoài, không đi xe.
Bọn họ ra khỏi nhà họ Hạng liền chia hai hướng, Mục Uyển đi mua thức ăn còn Hắc Muội đi làm chuyện Mục Uyển giao phó.
Mục Uyển mua thịt ba chỉ, thấy ánh mắt khác thường của ông chủ khi nhìn cô: “Sao vậy ạ?”
Ông chủ lắc đầu: “Không, không có gì.”
“Chính là cô ta, loại người này còn làm Tổng thống phu nhân nữa, đúng là thấp hèn, câu dẫn dượng nên mới bị ly hôn, còn mưu sát chồng.”
“Đúng là không nhìn ra, nhìn rất ra dáng tiểu thư khuê các.”
“Tiểu thư khuê các cái gì, rõ ràng là yêu quái, tuổi nhìn cũng không nhỏ còn mặc váy diễm lệ như vậy, chứng minh trong lòng chính là ‘đực’.”
Người mua, người bán xung quanh đều chỉ chỉ trỏ trỏ Mục Uyển, len lén nói xấu.
Mục Uyển coi như không nghe thấy.
Tình huống này không giống khi cô oán hận Hạng Kim Thu và Phó Hâm Ưu.
Cô với Hạng Kim Thu chỉ có hai người cô và Hạng Kim Thu, Hạng Kim Thu không có viện trợ từ bên ngoài.
Cô hận Phó Hâm Ưu cũng là thông qua điện thoại, Phó Hâm Ưu càng không có viện trợ bên ngoài.
Nhưng ở đây, nếu như cô hận bất kỳ ai trong đó, người khác sẽ giống như chó điên vây cô lại, dưới sự châm ngòi của người có rắp tâm, rất nhanh thôi cô có thể trở thành hot search.
Sau khi cô mua xong lại đi mua cà chua.
“Mặt cô ta dày thật, không biết cái gì gọi là nhục nhã, trên mặt không hề có chút thay đổi.”
“Tôi nói này, người bàn cà chua đừng bán cà chua cho cô ta, loại phụ nữ này không được bán đồ cho cô ta.”
“Đúng đấy, đúng đấy.”
Người bán cà chua vừa nghe liền nhìn người xung quanh đều đang nói ông, không biết làm sao, tinh thần trọng nghĩa bùng nổ, cướp lấy cà chua trong tay Mục Uyển: “Cà chua của tôi không bán cho cô, đi chỗ khác mua đi.”
Mục Uyển cũng không so đo với ông ta, đi tiếp về phía trước.
Ánh mắt cô nhìn về phía sau, những người nói cô vẫn đang đi theo.
Cô dừng bước chân, xoay người nhìn đoàn người, nhếch môi: “Nếu như trong số các người có ai muốn xem náo nhiệt thì nhanh chóng đi đi, tôi cũng không muốn làm hại người vô tội. Còn trong số các người có ai cố ý hãm hại và bịa đặt, vừa nãy tôi đều ghi âm lời mọi người nói lại rồi, tội danh phỉ báng danh dự người khác lát nữa sẽ giao cho cảnh sát, bị ngộ thương thì đừng trách tôi không nhắc nhở các người.”
Có người nghe xong lập tức rời đi.
Mục Uyển cười nhìn những người rời đi: “Người nào không thật sự bịa đặt là người chạy đầu tiên còn lại là những người vô tội thích xem náo nhiệt. Nếu trong trong lòng mình xác định không nhận làm theo sai khiến của người khác thì đi đi.”
Truyện convert hay : Đan Võ Độc Tôn