CHƯƠNG 1042: LÀM HAY KHÔNG TÙY ANH
“Mợ chủ, hình như bên ngoài có hai người canh giữ, tôi có thể không phải là đối thủ của bọn họ, nếu như bọn họ gọi nhiều người hơn, em càng không đánh lại.” Hắc Muội nhắc nhở.
Hạng Uyển nhìn về phía hầu gái: “Chỉ có thể mạo hiểm một lần, giúp chị một chút.”
Hạng Uyển thay đổi quần áo với hầu gái này, cố ý để hầu gái ngồi trên ghế dựa ở cửa, bảo đảm người bên ngoài có thể nhìn thấy.
Hạng Uyển cúi đầu ra ngoài.
Người canh giữ chỉ nhìn vào phòng, cũng không phát hiện gì.
Hạng Uyển đã đến nơi này mấy lần, nhưng ở đây có rất nhiều phòng, cũng có rất nhiều hành lang, cô căn bản không biết đường, chỉ có thể tùy tiện đi.
Cô đoán chừng nhất định ngoài cửa phòng Hạng Thịnh Duật sẽ có người canh giữ, nhìn thấy phòng có người canh giữ thì chính là phòng của Hạng Thịnh Duật.
Vừa đi qua chỗ rẽ, cô nhìn thấy Hạng Thịnh Duật đi ra khỏi phòng.
“Tiên sinh, ngài không thể đi cùng bọn họ.” Sở Giản lo lắng mà cầu xin.
“Ông ta không dám làm gì tôi!” Hạng Thịnh Duật nói mà không có biểu cảm gì.
“Súng cũng đã dùng rồi, không chắc chắn, tiên sinh, ngài không thể đi, sẽ xảy ra chuyện.” Sở Giản quỳ trên mặt đất cầu xin.
Hạng Thịnh Duật cúi đầu nhìn về phía Sở Giản: “Bây giờ tôi đi, bọn họ sẽ không làm gì tôi, nếu như tôi không đi, bọn họ có lý do nổ súng, người chết, chính là toàn bộ người ở nơi này, tin tưởng tôi, tôi không sao.”
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Sở Giản dập đầu trên mặt đất.
Hạng Thịnh Duật cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài.
Trong lòng Hạng Uyển căng thẳng.
Nếu như là người của Hoa Cẩm Vinh, hoặc là người của những tướng quân khác, Hạng Thịnh Duật đi ra ngoài, hệ số an toàn sẽ cao chút, nhưng mà là Hoa Hy Phàn , chẳng lẽ nhà họ Hoa thật sự quyết định mưu phản rồi sao?
Cũng không đúng, nếu như là mưu phản, nhất định sẽ cầm súng bắn phá, sẽ không giữ lại mạng của Hạng Thịnh Duật, rốt cuộc chuyện này là thế nào!!!
Những người kia mang Hạng Thịnh Duật đi rồi, Hạng Uyển nghe thấy tiếng xe bên ngoài liền đi ra.
Sở Giản còn quỳ trên mặt đất, nhìn về phía Hạng Thịnh Duật biến mất, cảm xúc rất kích động, mạch máu trên cổ đều nổi rõ, bả vai cũng run rẩy.
“Xảy ra chuyện gì?” Hạng Uyển hỏi.
Cơ thể Sở Giản giật mình nhìn về phía Hạng Uyển, đôi mắt bởi vì khóc mà đỏ au mang theo đầy căm hận đứng lên nói: “Đều là tại cô, hại tiên sinh thành như thế này, cô có đau lòng không, hay là lương tri của cô bị chó gặm rồi.”
“Đừng như một người đàn bà đanh đá mở miệng chỉ biết mắng người, tôi không biết chuyện gì xảy ra, không có chút cảm giác nào đối với sự lên án của anh, coi như anh mắng, cũng không lấy được chút cảm xúc nào của tôi.” Hạng Uyển lạnh nhạt nói.
Sở Giản kích động: “Tiên sinh cho rằng cô thật sự bị tai nạn xe, bị người ta bắt cóc, ngài ấy liền tìm người vượt ngục, bị đám người Hoa Quan Lâm nói thành chạy tội, muốn tạo phản, phải bắn chết ngay tại chỗ, tiên sinh trúng một phát súng, nhưng ngài ấy vì tìm cô mà chỉ băng bó đơn giản, cô lại là cố ý trốn đi.”
“Vượt ngục?” Hạng Uyển nheo mắt lại: “Anh ta không cần đi, trên tay anh ta có chứng cứ có thể chứng minh mình bị hãm hại.”
“Ngài ấy sợ cô khổ sở nên không nói ra Mặc Uyên, còn ra lệnh cho chúng ta không được nói ra Mặc Uyên!” Sở Giản quát.
Lông mày Hạng Uyển nhíu nhặt, có ý gì?
“Khi Húc Dương chết, cả người cô giống như biến thành một người khác, gì mà lý trí, gì mà ý nghĩ muốn sống cũng không còn, lần này nếu như Mặc Uyên vì cô mà chết, lại còn liên lụy cả nhà, nhất định cô càng tự trách, vì vậy tiên sinh...” Sở Giản nắm chặt tay, vừa đau lòng vừa căm phẫn: “Ngài ấy không nói ra Mặc Uyên, bây giờ ngài ấy bị cho là mưu phản, rơi vào tay Hoa Quan Lâm, nói không chừng tiên sinh... nói không chừng tiên sinh...”
Sở Giản không nói được nữa, là một người đàn ông mà nước mắt chảy ào ào.
“Nếu như anh trung thành, anh đi nhận tội thay đi.” Hạng Uyển châm chọc nói.
“Cô cho rằng chúng tôi không muốn sao? Sở Nguyên muốn đi, bị tiên sinh nhốt lại, tiên sinh nói, cho dù chúng tôi đến nhận, bọn họ cũng có thể nói thành chúng tôi muốn gánh tội thay, không có bất kỳ tác dụng gì, chỉ là đi chịu chết, còn có thể khiến tội danh của ngài ấy thêm vững vàng.”
“Hạng Thịnh Duật là người thông minh.” Hạng Uyển nói.
“Thông minh thì làm được gì, ngài ấy không nên thích người phụ nữ máu lạnh vô tình như cô, nếu như ngài ấy không thích cô, nhất định bây giờ đã là quân vương rồi, nếu như đứng trước sống chết, tôi sẽ đưa cô đi cùng ngài ấy, tôi nói được làm được.” Sở Giản hào khí nói ra.
Hạng Uyển cười lạnh một tiếng: “Anh đúng là ngu.”
“Cô mới ngu, cả nhà cô đều ngu.” Sở giản nổi giận, nói xong thì ngậm miệng.
Cả nhà, có vẻ anh ta chửi luôn cả Hạng Thịnh Duật rồi.
Trong lòng khó chịu không phát tiết được, lại mắng một câu: “Cô là người phụ nữ ngu xuẩn nhất mà tôi từng gặp trên đời này, nếu như Hình Thiên yêu cô thì sẽ không ly hôn với cô, chẳng qua là vị trí tổng thống, không muốn cũng không được rồi, giống như Cố Lăng Kiệt, Cố Lăng Kiệt sớm có thể làm tổng thống rồi, nhưng mà anh ta không muốn Bạch Nguyệt bị liên lụy, cũng không đáng, cho nên, từ trước đến giờ Hình Thiên đều đang lợi dụng cô chứ không phải yêu cô, nhưng tiên sinh..."
Sở Giản nhếch miệng không có ý nói thêm nữa.
Hạng Uyển nhìn cảm xúc của anh ta sụp đổ, rất bình tĩnh: “Ngu xuẩn chính là anh, Hạng Thịnh Duật thật đáng thương, dẫn theo đám người ngu xuẩn các ngươi.”
Sở Giản đánh một đấm về phía Hạng Uyển.
Hạng Uyển tránh cũng không tránh, nắm đấm dừng lại trước mặt cô.
Anh ta nhịn, nắm đấm đang run rẩy.
Hạng Uyển đẩy tay anh ta ra, bình tĩnh nói: “Chỉ có Hạng Thịnh Duật bị thương, bị Hoa Quan Lâm đối xử không bình thường, Hoa Cẩm Vinh mới tin tưởng, Hoa Quan Lâm thật sự có lòng khác.”
“Tiên sinh bị Hoa Hy Phàn đưa đi, thật sự sẽ chết!” Sở Giản mở to hai mắt nhìn.
“Nếu như người đến là thuộc hạ của Hoa Hy Phàn , vậy có khả năng Hạng Thịnh Duật thật sự sẽ xảy ra chuyện, Hoa Quan Lâm sẽ chém trước tâu sau, dù sao cũng là để một tên râu ria gánh tội, nhưng mà người đến là Hoa Hy Phàn , nếu như Hạng Thịnh Duật có việc, Hoa Cẩm Vinh cũng không ngốc, sẽ xử phạt Hoa Hy Phàn , làm suy yếu thế lực của Hoa Quan Lâm, khiến cho Hoa Quan Lâm và Hạng Vấn Thiên vẫn duy trì cân bằng như cũ, hoặc là, ông ta sẽ hơi nghiêng về Hang Vấn Thiên một chút, dù sao tính cách Hạng Vấn Thiên ngay thẳng, dễ nắm giữ.” Hạng Uyển lạnh lùng nói.
“Cho nên ý của cô là tiên sinh không sao?” Sở Giản không tin.
“Lần này sau khi anh ta trở về, chỉ cần gặp được Hoa Cẩm Vinh, nói chuyện của Mặc Uyên ra, lại giá họa vụ án bắt cóc tôi lên đầu nhà họ Hoa, tất nhiên có thể bình an vô sự.” Hạng Uyển nói.
“Tiên sinh sẽ không nói, nếu muốn nói thì sớm đã nói rồi.” Sở Giản nhíu chặt lông mày.
“Anh đến chết cũng không sợ, lại sợ gửi cho Hoa Cẩm Vinh bản thu âm sao? Huống chi vẫn là cứu Hạng Thịnh Duật.” Hạng Uyển thâm sâu nói.
Sở Giản chợt hiểu ra, trong mắt lóe ra khủng hoảng: “Cô đang ly gián tôi và tiên sinh.”
Hạng Uyển nhún vai: “Anh có thể cho là như vậy, cứu hay không cứu là chuyện của anh, tôi quay về ăn cơm, tôi còn chưa ăn, Hạng Thịnh Duật nói ngày mai tôi tự do rồi, tôi nên trở về nghỉ ngơi thật tốt, nghênh đón tự do của mình.”
Hạng Uyển xoay người đi về phía gian phòng lúc đầu...
Truyện convert hay : Kháng Chiến Chi Mạnh Nhất Quân Thần