CHƯƠNG 1058: CHỈ MUỐN LÀM SÂU GẠO
Đến khi đèn đường lên.
Cô đứng lên, nhìn đồng hồ đeo tay: “Không biết chị Lâm làm xong cơm tối chưa?”
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Hình Thiên cũng đứng dậy, nhìn về phía Mục Uyển: “Em lạnh không?”
“Khá ổn. Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, đã giờ này rồi, mà trời còn chưa tối hẳn.”Mục Uyển nói.
Hình Thiên nắm tay Mục Uyển: "Tay em lạnh. Sau khi đi vào một lúc, hãy uống một tách trà gừng trước. Hôm nay em đã rơi xuống nước. Em cũng nên cẩn thận bị cảm lạnh. Cơ thể của em là của riêng em, nếu bị bệnh sẽ rất khó chịu.”
“Biết rồi, Đường Tăng, anh thật dài dòng.” Mục Uyển trả lời.
Hình Thiên nở nụ cười: “Nếu anh là Đường Tăng, vậy em hẳn là nữ vương Tây Vương nữ quốc.”
Mục Uyển dừng một chút.
Trong Tây Du ký, nữ vương Tây vương nữ quốc mê luyến Đường Tăng, cũng chính là người phụ nữ có một chút tình cảm mập mờ thoáng qua với Đường Tăng.
Thật đáng tiếc khi chỉ sau một hoặc hai lần hẹn hò, cô đã không nói gì và không để lại gì, vì vậy cô trở thành người qua đường trong cuộc đời và biến mất trong chín chín tám mươi mốt khổ nạn của Đường Tăng.
“Em không phải Tây Vương nữ quốc, nhân vật đó không hợp với em, em phải là Bạch Long mã, cùng đi Tây Thiên học hỏi kinh nghiệm.”Mục Uyển trêu nói.
“Được.” Hình Thiên ôn nhu trả lời.
Khi bọn họ vào biết thự, chị Lâm chạy ra, nhìn Mục Uyển, đau lòng nói: “Phu nhân, cuối cùng cô cũng trở về, cô gầy đi.”
“Bây giờ đang thịnh hành người gầy, tôi đang giảm cân.” Mục Uyển trả lời.
“Phu nhân lúc nào cũng đẹp, cô đói bụng chưa, cơm sắp có thể ăn rồi, tôi đã làm món ruột heo cô thích, dựa theo phương pháp của cô, ngay cả ngài Tổng thống cũng khen tay nghề của tôi càng ngày càng giống phu nhân, lát nữa cô ăn nhiều một chút.”
“Ừ, đương nhiên, tôi cảm thấy, sau hôm nay, tôi sẽ lại mập lên.”Mục Uyển ôn nhu nói.
“Phu nhân thật biết nói chuyện, hai người ngồi xuống trước đi, chờ tôi mười phút, đúng rồi, phu nhân phòng của cô chúng tôi đã quét dọn sạch sẽ, cô nhìn xem, sau khi cô đi, ngài Tổng Thống không cho chúng tôi động vào, vẫn là theo kiểu bài trí trước kia, tôi đã dọn dẹp bụi bặm.” chị Lâm nói.
Trong lòng Mục Uyển run một cái, nhìn về phía Hình Thiên.
“Anh tin, một ngày nào đó em sẽ trở về.” Hình Thiên ôn nhu nói.
Sau khi trở về, căn phòng dưới lầu chính là phòng cô sao?
Mục Uyển cười, cười rất rực rỡ, che dấu ưu thương nơi đáy mắt: “Vậy là từ nay trở đi em có thể tiêu xài không sợ phung phí rồi, không ngại, trở về dinh Tổng thống của anh, có ăn có ở, có thể thoải mái làm sâu gạo.”
“Chẳng lẽ không nuôi nổi em.” Hình Thiên cười nói.
“A.”Mục Uyển cười khẽ một tiếng: “Vậy bây giờ chúng ta đi xem qua phòng của em sẽ ở trước, nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm.”
“Ưhm nghỉ ngơi một lát đi, không gấp. Bây giờ chúng ta có nhiều nhất là thời gian.” Hình Thiên nói.
Mục Uyển cúi đầu và đi vào phòng cô. Đôi mắt cô di chuyển từ giường đến tủ, đến những bức tranh tường trên tường và những con rùa làm bằng vỏ sò trên chiếc bàn dài. Cuối cùng, đôi mắt cô dời đến bàn trang điểm..
Cô dời bàn trang điểm ra, chữ của cô, chính là ở chỗ này, chữ viết màu đỏ:Hình Thiên, em yêu anh.
Thấy năm chữ này, lòng cô chợt run rẩy, tựa như thấy được bản thân đã chịu đựng mọi ủy khuất trước kia, không thể không rời đi, không thể không buông xuống cuộc sống mà cô từng hy vọng, quỳ dưới đất, khóc lóc viết năm chữ này.
Cũng nghĩ tới trước đây, vậy mà, muốn dành lần đầu tiên của bản thân cho Hình Thiên, cuối cùng, lại bị Hình Thiên từ chối.
Lúc đang viết năm chữ này, thật ra thì cô hy vọng Hình Thiên có thể thấy năm chữ này.
Có mấy lời không thể nói ra miệng, ngày đó lại chờ kỳ tích xuất hiện.
Hôm nay.
Cô đã không còn tin vào kỳ tích.
Cô kéo ngăn kéo ra, cầm con dao gọt hoa quả, ngồi trước bàn trang điểm, đem từng chữ từng chữ trên đó cạo đi.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mục Uyển hoảng hốt, không chú ý, đầu ngón tay bị dao rạch qua, máu rỉ ra.
Cô nắm ngón tay, nhìn về phía cửa: “Chuyện gì?”
“Ăn cơm rồi, anh có thể vào không?”Hình Thiên hỏi.
“Đợi em mười phút nữa.”Mục Uyển trả lời.
“Được.” Hình Thiên đáp.
Mục Uyển mở cửa phòng vệ sinh, mở nước rửa ngón tay cái.
Vết thương trên ngón tay cái khá sâu, máu đã không chảy ra ngoài nữa.
Cô cau chân mày.
Lần nào cũng như vậy, cô chuyện gì cũng làm không được, ngốc lại chậm chạp.
Cô nhớ trong ngăn kéo có hộp cứu thương, chắc là đang còn.
Đi ra ngoài, mở tủ quần áo, quả nhiên thấy hộp cứu thương.
Cô lấy hộp ra, sát trùng vết thương rồi băng bó lại.
Trên bàn trang điểm còn có vài vết máu.
Cô rút khăn giấy, thấm nước, lau sạch vết máu, ném vào thùng rác.
Tiếp tục cạo hết những chữ đó.
“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này, Hình Thiên không hỏi cô, đẩy cửa bước vào, thấy cô đang quỳ trên mặt đất.
Mục Uyển quay đầu nhìn anh, rất bình tĩnh.
Những chữ phía sau bàn trang điểm, đã bị cô cạo sạch.
Cô nở nụ cười, đứng dậy.
“Em đang làm gì vậy?”Hình Thiên không hiểu hỏi.
“Hủy thi diệt tích, tin không?” Cô đi về phía anh, rút khăn giấy ra, cầm rác rưởi trên đất bỏ vào thùng rác.
Hình Thiên nắm tay cô, nhìn vết thương hỏi: “Đây là chuyện gì?”
“Tổn thương người một vạn, thiệt mình tám trăm, em không cẩn thận, cắt vào tay, không sao, ngày mai sẽ liền sẹo.” Mục Uyển cười nói, rút tay về, chuyển chủ đề: “Đã có thể ăn chưa? Em đói.”
Hình Thiên nhìn về phía sau bàn trang điểm.
Mục Uyển để mặc anh nhìn.
Dù sao cũng chẳng còn gì.
“Phía sau em viết cái gì?” Hình Thiên không hiểu hỏi.
“Bí mật.”Mục Uyển nói, nhếch mép cười: “Đi ra ăn cơm.”
Cô đi thẳng ra ngoài.
“Ngài tổng thống mới nấu canh gừng cho phu nhân, nhưng bây giờ đã lạnh, phu nhân, nhân lúc còn nóng ăn cơm đi, thời tiết này, thức ăn rất nhanh nguội, nếu nguội rồi ăn sẽ không ngon.”Chị Lâm đứng một bên nói.
“Ừ, lâu rồi chưa ăn thức ăn chị Lâm nấu, rất nhớ.”Mục Uyển nói, nếm thử một miếng, khen ngợi: “Ăn ngon thật, rất ấm áp.”
“Nếu ấm áp, phu nhân đừng đi nữa.”Chị Lâm nói.
Mục Uyển nở nụ cười: “Tôi cũng không muốn đi, nhưng không thể ở lại.”
Hình Thiên đứng phía sau cô, nghe cô nói, ánh mắt tối đi, kéo ghế, ngồi đối diện cô.
Chị Lâm lặng lẽ đi vào.
Mục Uyển yên lặng ăn cơm, Hình Thiên ăn rất ít, cơ bản là nhìn cô ăn.
Lúc Mục Uyển chú ý anh: “Sao vậy, anh ăn rất ít.”
"Em muốn xem chương trình TV gì vào buổi tối? Tôi sẽ xem cùng em." Hình Thiên nói
Truyện convert hay : Đô Thị Mạnh Nhất Người Ở Rể